Wednesday, December 7, 2011

Chiều Mưa Biên Giới

by Nguyễn Văn Đông
Bản nhạc "Chiều Mưa Biên Giới" được viết vào năm 1956. Khi ấy tôi là trung úy trưởng phòng hành quân của chiến khu Đồng Tháp Mười là người có trách nhiệm đề ra những phương án tác chiến. Lần đó tôi dẫn đầu một nhóm biệt kích bí mật đi điều nghiên chiến trường dọc theo biên giới Miên-Việt và Đồng Tháp Mười. Trên đường về, anh em chúng tôi lâm vào cảnh trời chiều gió lộng, mưa gào như vuốt mặt.

Giữa cánh đồng hoang vắng tiêu sơ, lối vào tiền đồn thì xa xôi, thoáng ẩn hiện những nóc tháp canh mờ nhạt ở cuối chân trời. Và từng chập gió buốt kéo về như muới sát vào thịt da. Từ trong cảnh ấy, tận đáy lòng mình đã nghe nẩy lên những cung bậc rung cảm, những trường canh đầu tiên buồn bã cho bài "Chiều Mưa Biên Giới anh đi về đâu...”



Tuy được phổ biến trong chiến khu Đồng Tháp Mười, nhưng phải đợi đến năm 1960, nhạc phẩm "Chiều Mưa Biên Giới” mới được đài Phát thanh Sài Gòn phổ biến, trong khi nhạc phẩm “Sắc Hoa Mầu Nhớ” sáng tác sau, nhưng lại được phổ biến trước. Sau đó nhạc phẩm “Chiều Mưa Biên Giới” đã được quái kiệt Trần Văn Trạch cất cao tiếng hát giưa thành phố Paris với một hơp đồng thu thanh Pháp-Việt lần đầu tiên vào hãng đĩa của Pháp. Khi Trần Văn Trạch qua Pháp, ông có nhờ nhiều nhạc sĩ danh tiềng ở Paris như Đan Trường, Nguyễn Thông, vv... giúp về việc dịch thuật từ lời Việt ra lời Pháp để trình bầy bằng cả hai ngôn ngữ.










Chiều mưa biên giới anh đi về đâu ?
Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu
Kìa rừng chiều âm u rét mướt
Chờ người về vui trong giá buốt
người về bơ vơ


Tình anh theo đám mây trời chiều hoang
Trăng còn khuyết mấy hoa không tàn
Cờ về chiều tung bay phất phới
Gợi lòng này thương thương nhớ nhớ
Bầu trời xanh lơ


Ðêm đêm chiếc bóng bên trời
Vầng trăng sẻ đôi
Vẫn in hình bóng một người
Xa xôi cánh chim tung trời
Một vùng mây nước
Cho lòng ai thương nhớ ai


Về đâu anh hỡi mưa rơi chiều nay
Lưng trời nhớ sắc mây pha hồng
Ðường rừng chiều cô đơn chiếc bóng
người tìm về trong hơi áo ấm
Gợi niềm xa xăm


Người đi khu chiến thương người hậu phương
Thương màu áo gởi ra sa trường
Lòng tràn còn tơ vương khánh tướng
Thì đường tràn mưa bay gió cuốn
Còn nhiều Anh ơi


Lòng tràn còn tơ vương khánh tướng
Thì đường tràn mưa bay gió cuốn
Còn nhiều Anh ơi






SÀI GÒN MƯA NHỚ





http://i861.photobucket.com/albums/ab178/nhattamsaigon606/b056bf1b.gif






“Bây giờ đã vào mùa mưa…” Giòng chữ thân quen của người bạn thiết nghe như lời tâm sự đầm ấm ngày nào khiến tôi rưng rưng một nỗi buồn hiu hắt, nhớ nhung trỗi giậy, tưởng như đang sống một đêm mưa ở Saigon. Saigon mưa đêm tầm tã. Hai đứa đứng dưới hiên tòa báo đường Hồ Xuân Hương chờ một chiếc taxi. Đêm mưa lạnh se sắt, đường phố vắng đìu hiu. Màn nước nhoẹt nhòe ánh điện trên ngọn những cột đèn trầm tư và mưa đổ trên mái tôn một điệu không ngừng, miên man, buốn bã.

Bạn tôi châm một điếu thuốc. Gió và bụi nước làm tắt ngúm que diêm vừa bùng cháy. Vũ ẩn sau lưng tôi chắn gió và khum tay đốt một que diêm khác. Mùi diêm sinh tỏa lừng. Mùi thuốc Capstan thơm nồng khoảng không gian chật hẹp dưới mái hiên ẩm ướt. Vũ sang một điếu khác trao cho tôi. Những làn khói mỏng manh, từng sợi nhẹ nhàng ngúng nguẩy rời đốm lửa cháy hồng rồi bỗng cuống cuồng theo cơn gió bay đi rộn rã, tan biến trong mưa dầy dặc ngoài trời. Đôi bạn đứng sát vào nhau, mỗi dứa theo đuổi một ý nghĩ riêng trong tiếng mưa rơi thánh thót nhịp sầu buồn. Ánh sáng mờ nhòa từ cao hắt xuống mái hiên mưa. Tôi thấy gương mặt trầm ngâm của Vũ thật gần nhưng đôi mắt đăm chiêu như thả hồn bay bổng đến tận cõi trời suy tưởng nào xa mù tắp. Tôi dội lòng thương bạn, cố che dấu nỗi xúc động vừa nhẹ dấy lên, mỉm cười, hỏi bạn lại nhớ người xưa, phải không? Vũ thở ra rất nhẹ. Giá như không chú mục nhìn thì tiếng mưa rơi đã chìm lấp mất tiếng thở dài của Vũ. Mặt Vũ hơi nghiêng về phía ánh đèn. Tôi thấy những bụi nước long lanh phủ đầy mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Rồi Vũ cũng nở một nụ cười héo hắt, mơ màng nhìn lên ngọn đèn mờ bên kia đường, ngâm khẽ một đoạn thơ Quang Dũng, “Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai…”







Bạn tôi ở lại Saigon. Bây giờ lại tha hồ thương nhớ nhiều hơn. Tôi thấu hiểu được nỗi niềm nhung nhớ ấy bởi tôi ở bên này đại dương nhưng cũng đang ôm giữ một trời tình cảm nhớ và thương buốt nhức, đêm ngày tưởng vọng. Nhưng dù sao bạn tôi còn có Saigon, người tình chẳng bao giờ phụ rẫy. Còn có những phút giây “lang thang đạp xe thật chậm qua những nẻo đường quen thuộc đầy dấu vết kỷ niệm với mọi người…” Kỷ niệm rất đáng tiếc thương với mối tình đầu đã lỡ thuở học trò yêu người con gái nhu mì đang tuổi cài trâm.




Bây giờ tôi cũng rất thèm, rất nhớ, rất ước mong được trở lại Saigon. Trong chỉ một ngày, một buổi. Hay một đôi giờ ngắn ngủi để tôi được nhìn xem nhan sắc Saigon tiều tụy thế nào. Để được đi cùng khắp các nẻo đường dãy phố mà tôi từng mòn vẹt gót giầy. Và cả những con đường, những khu phố mà nguyên một thủa gắn bó với Saigon tôi lỡ không biết đến…

Nhưng nếu thời gian hạn hẹp, tôi chỉ xin được vài phút giây sống lại một chiều mưa Saigon. Đứng nơi góc con phố đó, dưới hàng hiên xưa. Với tâm hồn tôi nguyên vẹn trong thuở Saigon nguyên vẹn của tôi, của những ai biết yêu mến Saigon một cách rất riêng, vô ngần đằm thắm. Như Vũ. Như tôi. Chúng tôi đã có những cuộc tình thơ mộng nồng nàn mà Saigon là nhân chứng dễ thương chi lạ. Những cuộc tình đành lỡ, đã xa nhưng âm ỉ cháy mãi không tàn. Đã dở dang nhưng không thể nào quên. Đã mất nhưng hình ảnh và những âm thanh vẫn còn nguyên vẹn. Bởi cuộc tình của chúng tôi, kết thúc dở dang cũng là rất đẹp.






Tôi kéo ngược thời gian tìm về chốn cũ bằng trọn vẹn tâm hồn cũ, với người với cảnh mến yêu xưa. Buổi chiều, Saigon tầm tã cơn mưa giữa mùa. Tôi nôn nao tìm đến nơi hò hẹn. Đứng dưới mái hiên quen xế cổng ngôi trường có người con gái học trò xinh đẹp tôi rất đỗi yêu, vô cùng thương mến. Ngôi trường với bờ tường rêu phủ có giàn hoa giấy, lá xanh rờn, hoa đỏ chói chang, lả lơi rung động dưới những giọt mưa đan chéo không gian trĩu nặng. Những gốc me già, những cây phượng vĩ ủ dột sũng lạnh trên hè phố. Một chiếc xích lô rủ cánh gà hối hả nhẹ lăn vòng bánh trên mặt đường loáng ướt… Tôi theo dõi từng cái bong bóng nước nổi trên một vũng lề đường, không thể nào phân biệt được cái vừa nổi lên trước đã vỡ tan ngay cho cái khác nổi lên sau, có chiếc bong bóng nào giống hệt chiếc nào? Như thể những con sóng biển vỗ vào ghềnh đá hàng triệu lần, mỗi lần đều giống nhau hay mỗi lần đều khác biệt?

Mải mê theo dõi từng đoạn luân hồi của những chiếc bong bóng cho quên nỗi bồn chồn trong cái điềm nhiên dễ ghét của bước thời gian nhưng nhịp tim tôi vẫn hối hả nôn nao chờ đợi phút giây nhìn thấy một bóng dáng tươi xinh trong tà áo học trò trinh trắng. Được thấy lại mái tóc ngắn dễ thương có những sợi mềm vương trên đôi má mịn và nụ cười răng khểnh hết sức đáng yêu, tươi xinh kiều mị nhìn tôi mừng rỡ vừa e thẹn…

Và tôi, cứ sững nhìn gương mặt mỹ miều kia, lòng rộn lên những mến thương dào dạt. Tôi muốn kêu lên, Tiểu Dung, em đẹp lắm, em rất đáng yêu. Saigon vẫn mưa… Những giọt mưa đọng trên má, trên môi Tiểu Dung, mát ngọt vô ngần.

ĐÀO VŨ ANH HÙNG





TÌNH KHÚC CHIỀU MƯA



Lời nhạc: NGUYỄN ÁNH 9
Tình chết không đợi chờ
Tình xa ai nào ngờ
Tình đã phai nhạt màu, còn đâu ...

Tình trót trao về người
Thì dẫu lỡ làng rồi
Người hỡi xin trọn đời lẻ loi

Chiều mưa ngày nào sánh bước bên nhau
Tin yêu dạt dào mộng ước mai sau
Cho ân tình đầu mãi mãi dài lâu
Cho duyên tình mình đừng có thương đau

Chiều nay một mình chiếc bóng đơn côi
Mưa rơi giọt buồn giá buốt tim tôi
Mưa rơi lạnh lùng xóa dấu chân xưa
Tin yêu bây giờ trả lại người xưa

Tình lỡ nên tình buồn
Tình xa nên tình sầu
Tình yêu phai nhạt màu, tình đau ...

Lời cuối cho cuộc tình
Dù đã bao muộn phiền
Lòng vẫn yêu trọn đời ... người yêu ơi !...




Thương nhau ngày mưa
Sáng tác : Nguyễn Trung Cang
Trình bày : Quang Dũng
http://www.youtube.com/w...xh8&feature=related

Khi mặt trời vắng bóng
Khi lời nguyền khuất lấp
Nghe lạc loài kiếp sống sao mỏi mong
Như giọt buồn nước mắt
Mưa ngại ngùng héo hắt
Thương người về buốt giá trên đường xa
Bao là tình thắm thiết
Cho giờ này nuối tiếc
Thương nhiều rồi cũng cách xa mà thôi
Mưa từng ngày thiết tha
Mưa bàng hoàng xót xa
Còn mưa mãi giữa bơ vơ đắm trong mơ
Như mưa ngày nào thắm ướt vai em
Như mưa ngày nào khuất lấp sao đêm
Thương em ngày nào khóc ướt môi mềm
Thương nhau thật nhiều biết mấy tin yêu
Cho nhau trọn tình dẫu có điêu linh
Xa nhau trọn đời vẫn nhớ thương nhau






http://youtu.be/d8sBpm_k3jo


Khúc Hát Đêm Mưa / Romance
Lời Việt: Đình Nguyên, Trình bày: Quỳnh Lan

Réo rắt tiếng hát trong đêm mưa, dặt dìu về
theo muôn lối thánh thót rót rơi bên song,
như tâm tư đang héo hon ngóng trông mãi ... kiếp tha phương,
đã bao năm ...qua biệt ly như chim di
đến bao giờ được gặp lại

Héo hắt nỗi nhớ mong vô biên, đã nhiều lần
con tim với nước mắt ấy vẫn như mưa, mang tâm tư
theo lá rơi cuối sông vắng gió thu lay
cánh hoa xưa nay về đâu ai ca chi
khúc chia lìa để chạnh lòng.

Khúc hát réo rắt đêm mưa rơi, trong cuộc đời
về cùng với lúc trống vắng quá xa xôi lên chơi vơi,
nghe tiếc nuối lúc tiếng hát đã ngân lên
bao yêu thương cho tơ vương, ru muôn phương
khúc ca dệt chạnh lòng sầu.

Hãy đến với những ai đang yêu trong cuộc đời
và cùng hát khúc hát ấy với con tim đang yêu thương
mang tiếng hát đến với những nỗi đau thương nơi xa xôi, trên đôi môi
cho muôn nơi khúc ca dạt dào lời tình.

Héo hắt nỗi nhớ mong vô biên, đã nhiều lần
con tim với nước mắt ấy vẫn như mưa, mang tâm tư
theo lá rơi cuối sông vắng gió thu lay
cánh hoa xưa nay về đâu, ai ca chi
khúc chia lìa để chạnh lòng.

Hãy đến với những ai đang yêu, trong cuộc đời
và cùng hát khúc hát ấy với con tim đang yêu thương,
mang tiếng hát đến với những nỗi đau thương nơi xa xôi, trên đôi môi
cho muôn nơi khúc ca dạt dào lời tình ...



MƯA HỌC TRÒ

Từ Kế Tường

Hình như là lất phất mưa
Đủ cho hạt bụi lên vừa mắt em
Tiếng ve ru cánh phượng mềm
Cháy trong vòm lá nỗi niềm tháng năm

Tóc dài từ thủa xa xăm
Thả trên vạt nắng xưa nằm nghiêng nghiêng
Mộng về một khoảng trời riêng
Mắt xanh cửa lớp ưu phiền gửi theo

Tay lùa ngọn gió trong veo
Mới thương mùa hạ rơi vèo như không
Hàng me xanh đến nao lòng
Tiếc chi một nét môi cong với chiều

Em về khua guốc liêu xiêu
Áo bay cuối phố dài theo mắt người
Hình như mưa lất phất cười
Hồn nhiên làm tuổi hai mươi biết buồn.







BUỒN ĐÊM MƯA








Đêm mưa làm nhớ không gian,
Lòng rung thêm lạnh nỗi hàn bao la...

Tai nương nước giọt mái nhà
Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn.

Nghe đi rời rạc trong hồn
Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi...

Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi...
Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ...

Tương tư hướng lạc phương mờ...
Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe.

Gió về, lòng rộng không che,
Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư...

XUÂN DIỆU
MƯA MÙA THU.
Chiều mưa rơi anh 1 mình trên phố
Bước qua dòng người bước dưới cơn mưa
Cơn mưa ấy mang về bao kỉ niệm
Mối tình đầu đã tan vỡ từ lâu
Nhớ ngày đó anh trong màn mưa lạnh
Trước cỗng nhà vẫn đứng chờ em
Em nhìn anh khoé mi nhè lệ
Sao anh khờ! khờ quá đi thôi!
"Anh thật ngốc trời mưa như thế
Đợi làm gì lỡ bệnh thì sao?"
Anh nhìn em mỉm cười rồi khẽ nói
Nhớ em nhiều lạnh chút để gặp em
Lời nói đó rì rào trong mưa gió
Phút chốc vọng về rồi chợt biến tan
Về thực tại anh âm thầm đón nhận
Mảnh vỡ cuộc tình gây đau xót con tim
Em chấp nhận xa anh vì duyên số
Chỉ âm thầm hối tiếc mối tình xưa
Mùa mưa đến trào dâng bao kỉ niệm
Kỉ niệm tình đầu dưới một cơn mưa



Em đến thăm anh một chiều mưa
by Tô Vũ



Tô Vũ Là em trai của nhạc sĩ Hoàng Quý, một nhạc sĩ có mặt trong những ngày đầu tiên của tân nhạc. Hoàng Quý cũng là người khởi xướng lên nhóm "Đồng Vọng", đại diện cho âm phái Hải Phòng, hoạt động của nhóm này trong làng âm nhạc từng tạo nên tiếng tăm và sự ảnh hưởng không nhỏ đến không khí bấy giờ.

Tô Vũ tên thật là Hoàng Phú, sinh ngày 9.4.1923, tại Phủ Lạng Thương, Bắc Giang. Từng là Viện trưởng Viện âm nhạc cơ sở II tại Sài Gòn, Thư ký Đoàn Nhạc sĩ Khu III đầu kháng chiến chống Pháp, một trong những người đầu tiên góp phần xây dựng Trường Âm nhạc Việt Nam (Nhạc viện sau này). Ông còn là một nhà nghiên cứu có thâm niên và uy tín trong lĩnh vực âm nhạc dân tộc cũng như âm nhạc hiện đại. Ông đã có công lớn trong việc đào tạo nhiều tài năng thế hệ sáng tác sau này.

Những tác phẩm tiêu biểu: Tạ từ, Em đến thăm anh một chiều mưa, Cấy chiêm, Tiếng hát thanh xuân, Như hoa hướng dương... Và các tác phẩm hòa tấu dàn nhạc dân tộc, nhạc sân khấu, nghiên cứu về chèo, cồng chiêng, đàn đá; Đã xuất bản: Sách Sức sống của nền âm nhạc truyền thống Việt Nam (Nhà xuất bản Âm nhạc, 1995), Băng nhạc Tô Vũ và Tuyển chọn ca khúc Tô Vũ (DIHAVINA và Hội nhạc sĩ Việt Nam phát hành).

76 tuổi, ông không khỏi gây ngạc nhiên cho người mới gặp về sự tinh anh, nhanh nhẹn của mình. Trong căn nhà thoáng đãng của ông ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Sài Gòn, nhiều khi tập hợp cả một đội ngũ những nhạc sĩ từng là học trò của ông, nổi tiếng hoặc không nổi tiếng, họ đến, nói chuyện, uống bia, đàn và hát. Họ quây quần quanh ông, hồn nhiên, mặc dù đầu đã bạc. Ông có cách nói chuyện vồn vã, cuộc sống bận rộn mặc dù đã về hưu và tuổi cũng đã cao. Ông còn mạnh lắm, có vẻ như nhiều việc vẫn đang chờ đợi ông.





Người ta gọi ông là Tô Vũ. Tên gọi này gán cho ông từ đầu thời kỳ chống Pháp, khi ông đi Khu III. Người ta quen gọi đến nỗi, nhắc đến ông thời kỳ trước 45, không gọi ông là Hoàng Phú, cứ gọi là Tô Vũ! Tô Vũ là tên người hiền tài thất thế phải chăn dê trong một điển tích Tàu, ông Tô Vũ này để râu dài như râu...dê, hồi đó, ông Hoàng Phú để râu dài (theo mốt bấy giờ), dài đến có thể... vuốt được, thế là không ai khác mà chỉ mình ông, bị gán cho cái tên ấy, thành tên thật hơn cả thật, bởi vì người ta quên hoặc không biết đến Hoàng Phú nữa.

Mà cũng đúng thôi, người ta biết đến ông nhiều do Tạ từ và Em đến thăm anh một chiều mưa, chủ yếu là Em đến thăm anh một chiều mưa, sáng tác vào đầu thời kỳ kháng chiến. Lúc này ông đã là Tô Vũ, còn Hoàng Phú em trai của người chủ xướng nhóm Đồng vọng trước đó chưa được ai biết lắm. Bây giờ người ta biết đến ông như một nhà nghiên cứu, người ít quan tâm thì chỉ nhớ đến ông nhờ: Em đến thăm anh một chiều mưa, và gần như họ cũng chỉ cần ngần ấy, như họ đã nhớ đến Nguyễn Văn Tý với chỉ Dư Âm, Nguyễn Văn Thương với Đêm đông... Ai đó nói rằng, một nhạc sĩ cần vài ba tác phẩm để định hình phong cách, để khẳng định vị trí của mình. Nhưng có những tác giả, gần như chỉ cần một bài, cũng đủ khiến người đời không thể nào quên.





Với những người biết đến âm nhạc như một cuộc chơi, thì Tô Vũ đúng là một trường hợp như thế.


Em Đến Thăm Anh Một Chiều Mưa

Em đến thăm anh một chiều mưa
Em đến thăm anh một chiều đông
Mưa dầm dề, đường trơn ướt tiêu điều
Em đến thăm anh người em gái
Tà áo hương nồng
Mắt huyền trìu mến sưởi ấm lòng anh
Em đến thăm anh chiều đông giá
Em đến thăm anh trời mưa gió
Đường xa lạnh lùng ....



...Sau mấy ngày cách biệt, Tô Vũ được tin ba cô cứu thương được chuyển công tác sang huyện cạnh đó. Nơi ba cô trú ngụ để công tác cách nơi cũ không xa bao nhiêu, nhưng lại cách một con sông khá rộng. Việc đi lại, qua sông bằng thuyền rất nguy hiểm vì chẳng may thuyền ra đến giữa sông mà có phi cơ Pháp bay đến là chắc chắn máy bay sẽ bắn xối xả, thuyền sẽ chìm và người khó mà sống sót. Vì thế thuyền chỉ chở vào buổi sáng thật sớm và buổi chiều khi mặt trời đã lặn. Tuy khó khăn vất vả vậy mà thỉnh thoảng ba cô vẫn rủ nhau sang đình hạnh phúc để thăm ba chàng. Mỗi lần sang được gặp nhau như vậy, người đẹp chẳng nói riêng tư với anh Tô Vũ được lời nào. Cho đến một hôm, hai anh kia phải đi công tác, một mình anh Tô Vũ ở lại trụ trì đình. Ngày hôm ấy trời mưa rả rích, gió rít từng hồi, rét ngọt lọt đến xương, đường ruộng đường làng đều trơn như mỡ - cô cứu thương nặng tình với Tô Vũ đột ngột sang thăm anh. Trước sự xuất hiện bất ngờ của người đẹp, một mình dám lao mình trong mưa gió, rét lạnh căm, anh Tô Vũ vô cùng bàng hoàng và xúc động, anh đi lấy vội củi lên chụm rồi đốt để cùng nhau sưởi ấm. Lửa bốc lên làm tan đi khí lạnh, lòng hai người cũng như nổi lửa để ấm lòng nhau sau những ngày xa cách, nhớ mong. Dưới mái đình mênh mang, hai người được tự do bộc lộ, dù biết rằng chữ không viết hết lời, lời không nói hết ý.

Nhưng ở đời, ngày buồn thì kéo dài lê thê, còn giờ vui thì chóng tàn. Thời gian đi thật nhanh. Nhìn ra sân thấy cảnh màn đêm sắp buông xuống. Người đẹp phải rứt áo tạm biệt Tô Vũ ra về vì khi trời tối hẳn, không có đò sang sông. Lúc sắp phải chia tay nhau, Tô Vũ cầm tay người yêu bé nhỏ không nói lên được lời nào. Dưới cơn mưa sập xùi, gió vẫn thổi xoáy từng cơn, dù trong người không được khoẻ, anh Tô Vũ vẫn đội mưa đạp gió để đưa người yêu ra tận bến đò. Khi đò đã nhổ sào, từ từ rời bến, Tô Vũ vẫn đứng yên tại chỗ bất chấp mưa gió, mắt nhìn, hồn như bay lơ lửng theo bóng dáng người đẹp sang sông, cho đến khi người đẹp lên bờ rồi khuất hẳn sau màn mưa giăng giăng phủ kín cảnh và người, anh mới lững thững trở về ngôi đền cô quạnh. Về tới nơi, đống lửa vẫn còn thoi thóp cháy, anh chất thêm củi rồi đi nằm nghỉ ngợi triền miên. Anh càng thương người đẹp đã không ngại vất vả khó khăn để sang sưởi ấm lòng nhau.

Nghĩ đến chuyến đi ân tình này thật đẹp, khắc sâu vào tim óc anh một dấu ấn vàng son chói lọi khó phai mờ ! Nằm một mình, tự do ôn lại những phút giây thân ái, anh có cảm nghĩ là hồn bướm mơ tiên. Cuốn phim thắm đặm tình nhiệt duyên nồng đang chầm chậm quay trong tưởng nhớ, đột nhiên anh ngồi dậy, lấy giấy bút ra để kịp ghi được nguồn nhạc hứng đang trào từ đáy con tim ra như suối máu. Nhạc điệu êm đềm, buồn day dứt, lời thật trữ tình tha thiết, đúng là sợi tơ lòng thật trung thực nên được mọi người mến chuộng.

Đó là nhạc phẩm Em đến thăm anh một chiều mưa. Bài nhạc trữ tình dễ thương dễ mến này ra đời, đến nay đã gần tròn nửa thế kỷ, đã đi vào lòng người và chắc chắn sẽ sống mãi trong lòng mọi người yêu nhạc.









Em đến thăm anh một chiều mưa
Tô Vũ





Em đến thăm anh một chiều đông
Em đến thăm anh một chiều mưa
Mưa dầm dề, đường trơn ướt tiêu điều
Em đến thăm anh người em gái
Tà áo hương nồng
Mắt huyền trìu mến sưởi ấm lòng anh
Em đến thăm anh chiều đông giá
Em đến thăm anh trời mưa gió
Đường xa lạnh lùng ...


Mặt nhìn mặt, cầm tay bâng khuâng không nói một câu
Lời nghẹn ngào, hồn anh như say như ngây, vì đâu?
Gió đưa cánh chim trời
Đó đây cách xa vời
Chiều vui mưa ướt cánh
Khá thương kiếp bềnh bồng
Dẫu khắng khít đôi lòng
Chiều nào em xa anh !


Có hay lúc em về
Gót chân bước reo âm thầm
Trên đường một mình ngoài mưa, mưa như mưa trong lòng anh
Lòng bồi hồi nhìn theo chân em, chìm trong ngàn xanh
Ta ước mơ một chiều thêu nắng
Em đến chơi quên niềm cay đắng
... và quên... đường về.














Hạnh Phúc Lang Thang
Nhạc Sĩ : Trần Ngọc Sơn





Ngày ấy em như hoa sen,
Mang nhiều giáng hiền những khi chiều lên,
Ngày ấy em như sương trong,
Nép trên bông hồng, mượt trên cánh nhung.

Ngày ấy em như cung tơ,
Cho đời thẫn thờ, cho tôi dệt mơ
Đường khuya tay đan ngón tay,
Ước cho đời ước mơ dài.

Nhưng năm tháng vô tình,
Mà lòng người cũng vô tình,
Rồi mộng úa thay màu xanh,
Người yêu xa bến mộng,
Đò xưa đã sang sông,
Dòng đời trôi mênh mông,
Dáng xưa nay xa rồi,





Đường khuya mưa rơi rơi,
Phố xưa quên một người,
Bàn chân gieo đơn côi,
Gió mang theo cơn lạnh
Về rót lệ trên môi.

Ngày ấy yêu em say mê,
Tôi nào nghĩ gì đến câu từ ly
Tình ái không xanh như thơ,
Đến chung hơi thở, rồi trôi rất xa.

Hạnh phúc lang thang như mây,
Cho hồn héo gầy, khi ta còn đây,
Từng đêm qua trong giấc mơ,
Vẫn mong chờ có em về.













Nghe lại nhạc phẩm này thấy bùi ngùi những ngày biết thế nào là sự rung động của con tim , nhưng tiếc thay tôi đã để nó vuột khỏi tầm tay , cắn rứt giữa tình cảm và nhiệm vụ của người trai thời chiến , cuộc tình gãy đổ cũng vì chiến cuộc leo thang khốc liệt trong năm 1972 , bị bắn rơi hai lần trong trận An Lộc , nằm dưỡng thương tại bệnh viện Cộng Hoà đã làm tôi có quyết định cắt đứt tình cảm về người tình Văn Khoa với anh Tr/U phi công dạo đó khi nghe nhạc phẩm Kỷ vật cho em ,lúc nó đúng với hoàn cảnh của mình : " anh trở về trên chiếc băng ca " , anh trở về dang dở đời em "..

....Tưởng bị cưa chân vì viên đạn bắn ngay xương đầu gối , may mà BS quân y đã lấy được đầu đạn ra và chữa chỗ xương bị mẻ ,tôi xin bệnh viện đừng báo cho ai hay ngay cả gia đình mình . . . Sau những giằng co nội tâm tôi đã có một quyết định rất là ngu xi ( mà giờ đây tôi vẫn không thể tha thứ cho chính mình được ) là nhờ người đưa tin đến nàng là tôi không thể liên lạc với nàng nữa với lý do gia đình hai bên không hợp . Giờ nghĩ lại thật là ngu xuẩn trong cuộc tình rất đẹp xứng lứa vừa đôi , nàng là một hoa khôi năm thứ nhất Văn Khoa với bao săn đón xin bàn tay từ những người ái mộ , chàng người phi công hào hoa phong nhã . Một lỗi lầm to lớn vẫn dằn vặt tôi suốt đời . nàng đến nhà tôi hỏi thăm hàng tuần , mẹ tôi bảo " lâu quá không thấy nó ghé nhà " , nàng gọi lên phi đoàn ( nhưng tôi có dặn các anh sĩ quan trực trả lời " anh ấy bận quân vụ phải đưa phi đội đi biệt phái xa " , tôi muốn nàng hiểu sai là tôi phụ bạc nhưng không ai hiểu nguyên nhân bằng mình .

Nàng đoán tôi dựng chuyện nên vẫn kiên trì chờ đợi dù tôi ráng tránh gặp mặt ( vì sợ yếu đuối tình cảm ). Được tin tôi thăng cấp nàng lại càng buồn vì biết cái tính liều mạng của tôi , lúc biệt phái sang bay cho Tư lệnh TQLC , nàng và mẹ đến nhà tôi khóc nói sẽ lo cho tôi vì lúc đó tôi đã quay về học hàm thụ tiếp Luật ban Tư pháp ( tôi có lỗi rất nhiều vì đã tạo bao lo âu , phiền não cho nàng ) Sau ngày xảy đàn tan nghé 30/4 , hai đứa mỗi người một phương . Mong gia đình nàng vượt thoát được vì ông thân sinh nàng là Đ/tá ban Quân pháp .

Sau ngày xuất trại tỵ nạn , tôi về một thành phố nhỏ ở một tiểu bang miền bắc giá lạnh không một gia đình người Việt , những tháng ngày buồn bã cô đơn chưa bao giờ tôi thấy nhung nhớ nàng nhiều như lúc đó Vì sinh kế phải vừa đi học , vừa đi làm không cách nào dọ tìm tin tức được ở một vùng xa xôi " khỉ ho cò gáy mùa hè nắng cháy da , mùa đông trắng xoá vì tuyết đổ " hầu thực hiện lời hứa năm xưa " mình sẽ lo cho nhau khi anh về đơn vị không tác chiến , chứ bây giờ anh không dám nghĩ đến ngày mai " Chiến tranh chấm dứt cũng là ngày tôi mất tất cả từ tổ quốc , gia đình và người yêu bé nhỏ...... kể từ đó .

Số phận đã định như vậy để tự an ủi mình nơi xứ người Trời bất dung gian , tình cờ tôi gặp lại nàng khoảng 15 năm qua , hai đứa ngỡ ngàng gặp nhau tại một shopping mall , nàng tưởng tôi đã hy sinh trong những ngày cuối cùng trong cuộc chiến , nàng hỏi tôi sao không liên lạc với nàng từ dạo ấy , sau phút xúc động ứa nước mắt nên bắt buộc phải trả lời, (vì tôi không chắc có qua khỏi trong thời buổi đó ), trong khi tôi yêu nàng nhiều do đó tôi cố tình làm nàng oán ghét tôi cũng chỉ vì tôi không muốn sẽ có thêm một " goá phụ ngây thơ " lúc đó . Nàng nói muốn từ bỏ tất cả trong hiện tại vì nàng vẫn còn yêu tôi. Tôi rất cảm động nhưng lý trí vẫn thắng con tim nên khuyên nàng " Anh biết , cám ơn em những chân tình đã dành cho anh , nhưng tất cả đã quá trễ, anh đã có gia đình , em cũng vậy, cứ xem chuyện của mình là một chuyện tình buồn " nàng xin số đ/t nhưng tôi cố tình đã đưa sai số (TH ơi , nếu tình cờ em có đọc lời tâm sự này , xin tha lỗi cho anh vì mình không có duyên cầm sắt , định mệnh đã an bày , xin hẹn lại kiếp sau nếu mình còn duyên nợ !!! ) Câu chuyện trên là chuyện thật của đời tôi , muốn chia sẻ với bạn bè vì dù sao nó cũng đã đi vào dĩ vãng , mỗi người đã có một hướng đi dù chẳng vui tí nào .

...........Đối với tôi đời vẫn chỉ là BUỒN và BUỒN !!!


TCB (nick: loibangTQLC)








Bài viết cảm động của một Anh KHÔNG QUÂN / QLVNCH trên site: "Hội Quán Phi Dũng"





Hạnh phúc lang thang (Trần Ngọc Sơn) - Hồ Hoàng Yến hát




Mắt lệ cho người Từ Công Phụng - Lệ Thu


http://youtu.be/AXTSxBSVFLI


No comments: