Thursday, December 29, 2011

Lá Tương Tư 1

Thơ MưỜnG MáN

Sáng nay anh thấy mộng rất đầy
Mộng về theo những cánh me bay
Bay từ vai quên sang vai nhớ
Xanh cả hồn anh bé có hay ?


Sáng nay anh thấy hai sao mai
Một trong mắt bé một trên trơì
Tim vui anh thốt lên thành tiếng
Chợt thấy tình cười trong miệng ai



Sáng nay anh thấy mưa rất dài
Mưa từ quá khứ tơí tương lai
Mưa trong coĩ vắng anh ngồi đợi
Mưa ngập ngừng chân bé cõi ngoài


Sáng nay anh thấy một cánh diêù
Mang tiếng cười ai vút lên cao
Anh vội xếp lòng thành đôi cánh
Ước đươc làm chim để bay theo


Sáng nay anh thấy một trời hương
Hương dâng lụt lội cả tâm hồn
Ô hay ! mắt bé là thuyền giấy
Vừa chở Thu về đậu bến hương


LÁ TƯƠNG TƯ 2



Theo trong mắt bé một vầng trăng
Sáng từ mồng một đến đêm rằm
Soi đường tình ái cho anh tới
Dẫn lối cho hoa tìm đến ong

Quàng lên vai bé một giòng sông
Mêng mông non nước thuở tang bồng
Sông ru tóc ngủ sầu xa ngái
Sông chở phù sa ươm mắt trong







Vẽ lên trán bé những ngày MƯA
Khăn quàng áo lụa dài rất thơ
đôi bàn tay yếu như lá cỏ
Lùa xuống lòng anh lửa bốn mùa


Gắn giưã môi bé một măt trời
Đỏ chùm mộng chín tuổi lên mươì
Cùng bâng khuâng nhớ năm mươì bảy
Và nụ hôn tròn thơm ô mai



Thổi vào lòng bé một tiếng đàn
Anh nghe chầm chậm bước Xuân sang
Những đường tơ nõn rung như nắng
Thứ nắng không màu nhưng rất nhung


Lăn vào hồn bé một cỗ xe
Hai con ngựa trắng bước trong mê
Nhạc vàng khuya rộn đôi vòng ngọc
Nhủ bé rằng anh sẽ trở về





"Gái Huế"



Gái Huế, theo Anh, thật hay hờn
Mới đùa chút xíu, giận Anh luôn
Không cười, không nói, chao ơi khổ !
Cứ phải phân trần với thiệt hơn





Gái Huế, theo Anh, thích mộng mơ
Xuân, Hạ, Thu , Đông , cứ vẩn vơ
Ngắm mây, đón gió từ muôn hướng
Nào biết ngay đây có kẻ chờ


Gái Huế, theo Anh, thật hay nhăn
Cứ bắt người ta phải dịu dàng
Cho dù đồng ý, không đồng ý
Đồng ý rằng … nhăn cũng dễ thương







Gái Huế, theo Anh, thật hay buồn
Chỉ chút mưa thôi cũng thê lương
Cũng khóc, cũng làm thơ kể lể
Như thể mưa làm … ướt giòng Hương


Gái Huế, theo Anh, chúa phân bua
Nhất định mè nheo, Anh chịu thua
Ừ phải , lúc nào Cô cũng đúng
Già đầu mà vẫn bướng như xưa







Gái Huế, theo Anh, thật chanh chua
Mô, tê, răng, rứa, cứ như mưa
Háy, nguýt, bỉu môi, thôi đủ cả
Mà sao Anh thấy …vẫn dễ ưa


Gái Huế, theo Anh, thật rất hư
Nhõng nhẽo như còn tuổi mười ba
Vòi vĩnh như mình còn trẻ dại
Trao hết đời Anh, Cô chịu chưa ?






Đặng Lệ Khánh



MƯA HUẾ, HUẾ MƯA

Huế như dài ra theo cơn mưa
Huế khoác khăn che mỏng bụi mờ
Huế xắn quần cao lên tới gối
Huế bàn chân nhỏ gót tiểu thơ

Mưa rót cô đơn lòng thiếu phụ
Mưa chìm phố cổ đợi ai qua
Mưa trải rộng thêm ngàn tâm sự
Mưa nhả vào tim nỗi nhớ nhà

Mưa Huế hình như chỉ bắt đầu
Mà dài se thắt mãi về sau
Trầm ngâm một bóng ai ngồi dợi
Chỉ thấy mưa rơi đỏ mắt sầu

Huế xa xôi mà Huế thật gần
Mưa qua khuấy động cõi tình nhân
Mưa siết tay cho tình thêm ấm
Mưa tạt vào lòng những bâng khuâng

Hỏi nhỏ khi mô trời mưa tạnh
Huế buồn khẽ nói biết khi mô
Có lẽ mưa tuôn chưa dứt hạt
Mưa hoài nên Huế đọng thành thơ

Trần Kiêu Bạc





HUẾ: MƯA VÀ KỶ NIỆM



Những ngày tháng theo học ở Saigon, tôi rất thích những cơn mưa rào dữ dội của miền Nam. Mưa đỗ xuống như thác, tạo thành những dòng sông trên mọi ngã đường. Rồi cơn nóng hừng hực của thành đô bổng chốc tan biến. Mưa dứt hạt rất nhanh. Mọi sinh hoạt thường ngày lại tái tục trong bầu không khí mát mẻ và cảnh vật như đang bừng sống lại sau những ngày hè oi bức. Cơn mưa miền Nam chợt đến, chợt đi trong thoáng chốc, khác với cơn mưa dầm ở xứ Huế quê tôi, kéo dài từ ngày này qua ngày khác, trong nỗi buồn dai dẳng khôn nguôi.

Tôi đã sống ở Huế trong suốt quảng đời thanh xuân với rất nhiều kỷ niệm. Đẹp nhất là tuần học trò khi đang ngồi trong lớp học, nhìn mưa giăng mắc qua khung cửa sổ . Bên kia đường là trường Đồng Khánh với lá phượng tả tơi trong gió. Cơn mưa lất phất se lạnh của mùa đông khiến những thiên thần áo trắng phải thu mình, co ro trong bước chân của nàng tôn nữ.

Mùa đông xứ Huế buồn da diết, nhất là những sinh viên trọ học như chúng tôi. Có nhiều đêm cảm thấy trống vắng, chúng tôi dăm ba cậu sinh viên trong cư xá Hoàng Trọng Bá đối diện với trường Thiên Hữu Huế trên đường Lý Thường Kiệt và rũ nhau xuống phố mua bắp nướng sẵn ở bên vệ đường Trần Hưng Đạo, rồi cùng bá vai nhau cùng hát vang trên hè phố vắng mặc cho những giọt nước mưa xát vào mặt lạnh buốt. Tuổi trẻ có những giây phút ngông cuồng đáng yêu mà ngày nay khi đã xế bóng, nhìn lại đoạn đời đi qua với ít nhiều nuốc tiếc.

Tôi bỏ Huế ra đi vào mùa thu 1966, rồi lại trở về Huế cũng vào mùa thu năm 1970 để tiếp nối con đường của các bậc đàn anh, đứng trên bục giảng của đại học đường Văn Khoa để truyền thụ kiến thức cho các thế hệ tương lai của đất nước cố đô mà mình đã học hỏi được từ các bậc thầy đáng kính. Tuy rằng giờ đây không còn là chàng sinh viên với lứa tuổi mộng mơ của một thời cắp sách, không còn những chiều lang thang dươí cơn mưa dầm, cùng nhai bắp nướng và đếm bước chân đi trên hè phố vắng. Không còn cái thú nhìn mưa bay giăng giăng khi cùng bách ngang qua cầu Tràng Tiền mầu trắng tinh nguyên. Phía dưới kia là thôn Vỹ dạ với hàng cau mờ ảo trong làn mưa bụi. Nhìn xa hơn chùa Linh Mụ với cột tháp lung linh huyền ảo trong cơn buốt của chiều đông. Xa rồi tuổi thanh xuân với ước vọng tràn đầy!

Tôi trở lại Huế trong lứa tuổi "tam thập nhi lập" với trách nhiệm nặng nề trên đôi vai của kẻ mới bước vào đời. Tôi tự thấy mình nghiêm trọng hơn, đứng đắn hơn, tuy chưa già dặn đủ để cáng đáng trọng trách trên bục giảng đại học.





Tôi đã sống với Huế hết mình, yêu thương Huế như người tình muôn thuở, cũng buồn với Huế về những cơn mưa dầm bất tận và những đêm đông lạnh buốt thấu xương. Nhưng tôi vẫn thương Huế qua từng con đường rợp đỏ mùa hoa phượng. Tôi thương Huế với những cơn lũ cuồng nộ đầu nguồn. Tôi thương Huế với những thành quách lâu đài cổ kính của kinh đô một thời vang bóng và thương Huế qua tiếng mưa rơi tí tách ở hàng hiên khi ngồi bên cốc cà phê với điếu thuốc lá trong quán Lạc Sơn, bên bờ sông Hương dạo đó.

Biết bao mùa mưa ở Huế đi qua trong đời tôi, với biết bao kỷ niệm của một thời dĩ vãng….

Tôi lại rời Huế một lần nữa vào tháng tư đen 1975, để vào trại cải tạo. Tôi chỉ trở lại với Huế vào cuối năm 1981, khi được phóng thích từ trại tù ở vùng núi Trường Sơn Đông. Tôi được thả cùng với một số bạn tù vào một buổi sáng mưa rơi lất phất trong giá buốt của mùa đông.

Xe đò chở những người tù đỗ lại ở bến xe An Cựu, tôi long thong khoác ba lô trên vai đi bộ qua cầu Tràng Tiền trong làn mưa bay nhè nhẹ. Cầu Tràng Tiền còn đó, nhưng đâu rồi những dáng nét kiêu sa của thuở nào! Dòng sô ng Hương vẫn phẳng lặng chỉ điểm vài đợt sóng lăn tăn. Thỉnh thoảng, dăm ba đám lục bình trôi dật dờ về phía biển. Huế của tôi mới gần bảy năm xa cách sao mà tang thương quá vậy!

Tôi không tìm lại được một dấu nét thân quen nào của bảy năm về trước. Ngôi trường Đại Học Văn Khoa nằm cạnh cầu Tràng Tiền mà tôi đã có một thời là sinh viên nay bổng nhiên xa lạ qúa chừng! Dưới làn mưa bay giăng giăng, tôi nhìn lại ngôi trường cũ mà thấy như có cái gì cay cay trong lòng mắt. Quả thật "tôi đã bước đikhông thấy phố,thấy nhà. Chỉ thấy mưa sa trên mầu cờ đỏ". Tâm sự của nhà thơ Trần Dần trong nhóm " Nhân Văn Giai Phẩm" thời đó sao giống nỗi lòng tôi trong giờ khắc này quá thế . Tôi cảm thấy hụt hẫng như đã đánh mất quê hương yêu dấu trong sự vong thân của chính mình. Huế của tôi ngày đó bây giờ loang lỗ rách nát, đau thương, câm nín và chịu đựng!

Tôi lại một lần nữa phải bỏ Huế ra đi vì bị chỉ định cư trú tại một vùng kinh tế mới xa xuôi ở trong Nam: Vùng kinh tế mới Phú Cường gần Dầu Giây Long Khánh.

Từ ngày ra khỏi trại tù, tôi chỉ có võn vẹn bảy ngày nắn ngủi để sống lại với biết bao kỷ niệm của một thời ở Huế rồi chia xa mãi mãi cho đến tận bậy giờ. Dễ chừng hai mươi năm tôi đã lìa xa thành phố với quá nhiều thương nhớ này!





Huế với những cơn mưa dầm thường khi kéo dài từ ngày này qua ngày khác, nhưng Huế vẫn tràn đầy nắng ấm vào mùa Xuân và bầu trời Huế vẫn xanh trong vào mùa thu. Huế đẹp rực rỡ trong nắng chiều nhàn nhạt và Huế kiêu sa trong dáng nét của đế đô nhà Nguyễn đã một thời vang bóng….

Nào ai biết được rồi có ngày mình sẽ trở về cố hương để thấy lại núi Ngự Bình (trước tròn sau méo), sông An Cựu ( nước đục mưa trong) và để nghe lại tiếng chuông Thiên Mụ ngân dài trầm lắng trong bóng chiều tỉnh lặng của quê nhà…….





LÊ ĐÌNH CAI


Một Lần Về Thăm Huế

Thăm Núi Ngự, Sông Hương, Cầu Gia Hội
Viếng Nội Thành, bến Thừa Phủ, Kim Long
Ngẩn ngơ nhìn trong một chuyến về thăm
Thấy Huế đẹp, Huế thơ nên quyến luyến

Qua Đồng Khánh nhìn sân trường xao xuyến
Huế muôn đời ưa cám dỗ thi nhân
Bóng dáng nào hò hẹn khách dừng chân
Hay là tại nón bài thơ ai đội

Trải vạt áo dài thi ca muôn thuở
Xỏa mái tóc huyền thi nhạc giao duyên
Môi ai cười vành nón lá che nghiêng
Nghe vướng vấp bước chân người khách lạ

Hôm nay Huế nằm nghe mưa tầm tã
Mưa suốt ngày mưa Huế lạ lùng chưa

Yên Sơn


Trời Làm Mưa Ướt Áo O Rồi !
Nì O tê răng mờ đứng đó
Lớp anh tan buổi học trưa về
Sáng vàng thu trời mưa nho nhỏ
Chờ ai răng O nớ, mưa tề!

Đôi mắt nhỏ ngẩn ngơ đến tội
Sợ chi mô lũ bạn anh hiền
Răng O để gío bay tóc rối
Bạn bè mô (mờ) đứng một mình riêng

Cặp của O màu xanh lá mạ
Vở của anh bọc giấy hồng điều
Răng nhìn anh đỏ hồng đôi má
Tên chi nì... nói để anh kêu

Tường trường anh có hàng rêu tím
Đẹp chi mô mờ cứ nhìn hoài
Tà áo O làm chi nên tội
Răng cứ vò nhăn giữa bàn ta

Bạn bè anh về rồi, O nớ!
Còn ai mô mà phải ngại ngùng
Trời mưa lớn ôm giùm sách vở
Anh căng dù hai đứa che chung

O cảm ơn anh làm chi rứa
Răng không về hai đứa có đôi
Mà đi giữa mùa thu tiếc nuối
Trời làm mưa ướt áo O rồi!

Mường Mán

Lưu Trần Nguyễn:


Chiều mưa trơn lối em về
Trăm con bóng nước chảy se sắt buồn
Nón nghiêng che hạt mưa tuôn
Dài chân em bước gót hồng xiêu xiêu
Em đi dưới giọt mưa chiều
Tóc bay tám ngả quạnh hiu dáng người
Nón nghiêng che hạt mưa rơi
Hay che mắt lệ khóc đời phấn son...






Cám Ơn Em, Người Tình
Em đến với tôi, xôn xao giấc mộng
Dẫu muà này trời đã chớm vào đông
Không nắng đẹp, mà sao lòng vẫn ấm
Vì yêu thương đang hoá kiếp nẩy mầm.

Tôi cám ơn em,cám ơn người tình
Với cuộc đời rực rỡ sáng lung linh
Ngỡ là trong mơ xa xôi huyền thoại
Đâu biết là em đã đến đây rồị

Vẫn thấy trong tim,bao điều rất lạ
Nhưng cũng là duyên nợ của trăm năm
Thuở xa xưa,đến kiếp này gặp lại
Ai bảo tình là chiếc bóng mơ phaị

Cám ơn em,hoa thơm và trái ngọt
Chợt thấy mình trẻ lại tuổi hai mươi
Quên cuộc đời vừa đi qua một nữa
Mưa đầu muà làm mắt lá đong đưạ

Nhật Khánh


Mưa Quê hương

Ngô Thiên Tú
Tôi đứng giữa trời hứng mưa tuôn
Cho say rung động như thưở nào
Bao tháng ngày cách xa giờ trở lại
thấm hồn từng giọt nước Quê Hương

Cơn mưa tầm tã giữa chiều buông
Thấm trái tim tôi những giọt tình
Đã bao lâu rồi âm thầm chờ đợi
Bây giờ mới được tắm mưa Quê Hương

ướt cả hình hài mát thịt da
Long lanh từng hạt rũ vào người
Nhẹ nhàng ngây ngất say cảm giác
Giọt mưa quê nhà thật ấm tim

Không khát nước mà tôi thèm uống
Giọt mưa Quê Hương thật diệu kỳ
Từng hạt từ môi chạy vào thân thể
Cho hốn xao xuyến trọn giấc mơ

Ngây ngất đam mê đứng rũ mềm
Ru hồn vào mộng một cơn mưa
Có đứng hứng mưa mới tìm được cảm giác
Lạ lùng bí ẩn mưa Quê Hương


Gặp Một Người Nghi....Rất Huế
Luân Hoán

có phải em là Công Tằng Tôn Nữ...
vừa liếc qua ta đã nhận ra ngay
đôi mắt Huế hữu duyên vì biết háy
nét đài trang trong dáng nhíu lông mày
vẫn lộng lẫy hai bàn chân líu quíu
giữ cửa đời khép nép vấp lên nhau
áo dài trắng bỏ quên trong thành nội
lúng túng tay hồng ,thừa trước dư sau
ta xin lỗi từng người cùng đợi buýt
tiến lên dần và đứng sát lưng em
áo nỉ xanh khăn len choàng mấy lớp
vẫn ngây ngây mùi da thịt kinh thành
em linh tính hay tình cờ quay lại
ta có lầm không đó hỡi Thừa Thiên
đôi mắt đen ai dạy em háy nguýt
ta bụi đời bỗng chốc mất tự nhiên
môi muốn hỏi, mắt muốn chào, nhưng ngại
em trang nghiêm kiểu cách một thời xưa
quanh quẩn ngó, rồi dòm ta, đánh gía
'thằng cha này sao nhớn nhác khó ưa ?'
đơn giản thế? chớ em không phát giác ?
trong mắt ta trường Quốc Học trang nghiêm
nơi em đã có một thời ngong ngóng
một cái gì đã làm mới trái tim em
cũng chẳng thấy kệ sách dài Ưng Hạ
mùi ô mai vướng bìa sách giáo khoa
trang báo mới thơm bài thơ rất lạ
đã thay em vơ vẩn thở ra
cũng chẳng thấy những góc bàn ấm cúng
hương cà phê chen hương tóc cô Dung
chưa biết yêu cớ sao như hờn giận
hay vô duyên ghen bóng gío không chừng !
còn nhiều nữa có cả ngàn hình ảnh
sáng Bao Vinh chiều Thượng Tứ theo người
đã mấy bận lẽo đẽo về Mang Cá
Phu Vân Lâu mưa vuốt mặt trông trời
xin hãy nói cho ta nghe ' răng rứa'
còn trên môi đang chôn dưới màu son
tui đâu dám làm O buồn đó nợ
bởi gặp O, Huế chợt sống trong hồn

Luân Hoán
(Ðưa Nhau Về Ðến Ðâu)




Mắt Biếc
Nhạc Sĩ : Ngô Thụy Miên

Nhớ tới năm xưa bên nhau
Bước trong chiều mưa phím ru nhẹ đưa
Bến cũ đam mê say sưa
Lá thu còn rơi người xa vắng người







Mắt biếc năm xưa nay đâu
Cánh sao còn đây tóc mây nào bay
Phố vắng mênh mang mưa rơi
Ước mơ nào nguôi tình đã phai rồi


Tình yêu như mây khói
Thoảng theo gió buồn mơ hồ
Tình yêu như giông tố qua phố đìu hiu
Nhớ dáng xưa yêu kiều
Trong chiều nhạt nắng, cung đàn gợi ý
Chờ nhau trong tê tái...







Mắt biếc năm xưa nay đâu
Bến ga tịch liêu vắng xa người yêu
Lá úa đơn côi bơ vơ
Cuốn theo chiều rơi người xa cách rồi


Dĩ vãng như bao cung tơ
Lướt theo chiều mơ kết muôn bài thơ
Nuối tiếc yêu đương xa xưa
Tháng năm nào trôi để nhớ nhung hoài


Tình yêu như kiếp mây trôi...
Sĩ Phú hát



Hẹn Hò
(Phạm Duy)



Một người ngồi bên kia sông
im nghe nước chảy về đâu
Một người ngồi đây
trông hoa trôi theo nước chảy phương nào
Trời thì mưa rơi
mưa rơi không ngưng suối tuôn niềm đau
Người thì hẹn nhau sang sông
mong cho chóng tạnh mùa Ngâu







Cuộc đời làm cho đôi bên yêu nhau
cách một biển sâu
hẹn hò tàn thu sang xuân bên nhau
biết thuở ban đầu
dù tình không nguôi
đôi ta xin cho hứa vui về sau
trời còn làm cho mưa rơi mưa rơi
cách biệt dài lâu ...


Nước vẫn trôi mau
mắt vẫn hoen sầu
đành để hồn theo nước trôi không màu..







Số kiếp hay sao
không cho bắc cầu
thì xin sóng nước sẽ cho gần nhau.


Một người bèn ra ven sông
buông theo nước cuồn cuộn mau
Một người chìm sâu
trong khi mưa Ngâu bỗng ngửng ngang đầu


Cuộc tình thương đau
êm êm trôi theo nước xuôi về đâu
Hẹn hò gặp nhau thiên thu cho phong phú đời người sau .....


Tuấn Ngọc hát

http://www.youtube.com/watch?v=Xl3QlajrobY&feature=related






Nhạc phẩm “Hẹn hò” của NS Phạm Duy sáng tác khoảng năm 1952, thuộc một trong những bài nhạc ngũ cung của ông mang âm hưởng Huế. Đây là một bài hát nói về một chuyện tình thật bi thương và cảm động mà chúng ta có thể gọi là một “thương tình ca” của NS Phạm Duy…

Bài hát nói về tình yêu trắc trở của đôi tình nhân bị cuộc đời chia cách, bởi nhiều lý do. Và vì số kiếp không cho họ đến được với nhau, nên hai người đã hẹn hò nhau đến ven sông, cùng gieo mình xuống giòng sông tự vẫn, để mãi mãi sẽ được gần nhau ở chốn thiên thu của kiếp lai sinh ….

“… Một người bèn ra ven sông
buông theo nước cuồn cuộn mau
Một người chìm sâu
trong khi mưa Ngâu bỗng ngửng ngang đầu

Cuộc tình thương đau
êm êm trôi theo nước xuôi về đâu
Hẹn hò gặp nhau thiên thu cho phong phú đời người sau”





Đây là một trong rất nhiều nhạc phẩm của NS Phạm Duy mà tôi yêu thích. Theo nhận xét của riêng tôi, tựa đề của bài hát này không phát họa được đầy đủ những điểm nhấn để diễn giải cho nội dung của bài hát, nên có thể nhiều thính giả sẽ khó thấy được tính chất thê thiết & bi thương từ nhạc phẩm tuyệt vời này ….

Hoàng Thanh Tâm


Về Nhánh Sông Xưa

Người về ngã bóng bên sông
Thoáng nghe mưa buị bên lòng chợt bay
Tay đong năm nhánh sóng đầy
Tưởng nâng nhẹ một nét mày ai cong

Lắng trong con nước phiêu bồng
Hạt muà sinh nở đỏ lòng phù sa
Đến từ lộc biếc hương hoa
Mưa giêng hai giọt như là mưa ngâu

Ngưu lang Chức nữ về đâu
Mưa cổ tích vẫn thắm màu nguyên sơ
Tương tư đến tận bây giờ
Còn thao thức những bến bờ trăm năm

Sông ơi cần đợi chi rằm
Mọc dùm ta nhé vầng trăng goị người
Gõ mạn thuyền hát à ơi
Ru em đành mượn những lời tình không

Mới hay con saó sang sông
Mới hay con saó sổ lồng bay xa
Bay xa bay xa bay xa
Mưa tương tư giọt như là mưa ngâu

Mường Mán

Ngày xưa Hoàng Thị - Phạm Thiên Thư.





Chờ Mong Anh
Sáng tác: Trúc Hồ

Trình bày: Thanh Trúc

http://www.youtube.com/watch?v=kMtW5YwsFk8

Chờ anh đến bên ngoài trời lạnh gió
Ru mưa về trong bóng đêm
Chờ anh đến căn phòng tràn niềm nhớ
Trái tim buồn trong gió mưa
Mưa đan tóc em trôi dài
Mưa rơi mãi sao không lại
Mưa tan trên nỗi đau âm thầm
Mình em vẫn ngồi thức trắng đêm nầy
Chờ mong anh

Còn mưa mãi mưa buồn từng hạt nhớ
thương đêm nào say với nhau
Chờ anh đến linh hồn dần rạn vỡ
Mới đây mà như đã xưa
Mưa đan tóc em trôi dài
Mưa rơi mãi sao không lại
Mưa tan trên nỗi đau âm thầm
Mình em vẫn ngồi thức trắng đêm nầy
Chờ mong anh...




Buồn đêm mưa (tặng Khái Hưng)

Đêm mưa làm nhớ không gian
Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la...
Tai nương giọt nước mái nhà
Nghe trời nằng nặng nghe ta buồn buồn
Nghe đi rời rạc trong hồn
Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi...
Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi...
Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ...
Tương tư hướng lạc, phương mờ...
Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe.
Gió về, lòng rộng không che,
Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư...
Huy Cận



Quỳnh mơ
Em xinh đóa quỳnh mơ
Nở giữa đêm mộng chờ
Bên thềm trăng ảo lối
Thiên thu rối tình thơ

Anh làm hạt mưa sa
Nhỏ trên cánh môi ngà
Đọng chút hương tình nhớ
Trăm năm đời thiết tha

Tóc xỏa lưng gầy hao
Nồng dạ lý ngọt ngào
Trâm cài sương hoài niệm
Vô thường nụ xanh xao

Dù tình chỉ là mơ
Dòng ảo khói phủ mờ
Yêu em góc trời lạ
Đời thôi hết bơ vơ.

Tiểu Vũ Vi




Cám ơn tháng chín mưa buồn
Cho môi Em ngọt, tôi sầu tương tư
Cho thơ tôi bỗng dại khờ
Viết rồi lại xóa, nhạt nhoà môi Em


Cám ơn Trời đất nhiệm mầu
Cho tôi tháng chín mặn mà yêu Em



TGVE





Tìm chút hương trong gió
Gió lùa hương Ngự gọi bóng thu
Xào xạc lá rơi cuốn bụi mù
Tràng Tiền quấn quýt đôi tà tím
Tóc hương thề lụy khách lãng du

Đường Nội thành tường đá lặng im
Mùi hương sứ phảng phất êm đềm
Dốc Nam Giao mù sương gió núi
Hương se lạnh thoảng nhẹ vào tim

Dáng Vân Lâu… bi chừ nhớ quá
Dòng Hương Giang chèo khua nhịp về
Răng chiều ni nghe lòng rất lạ
Giọng hò lịm thấm nỗi sầu tê

Hồi chuông Thiên Mụ vọng buồn xa
Như giục canh sương rộn tiếng gà
Sóng Thuận An còn thơm gió biển
Nồng nàn hương ấm mãi đậm đà

Đêm Nam phổ vẫn sụt sùi mưa
Hương Vỹ Dạ ngọt mấy cho vừa
Giữa đường trăng mình em lẻ bước
Mưa nhỏ giọt buồn khóc tiễn đưa
Vũ Tuyết Như


Mưa Cali nhớ Thành Nội

pham ngọc


Thơ: Huỳnh Văn Dung
Nhạc :Võ Tá Hân
Vân Khánh hát
Ai về qua Hương Giang
“gởi lòng tôi theo với” (*)
ánh trăng treo Thành Nội
một góc trời quê hương
Em ngày xưa Tôn Nữ
áo trắng bay trong chiều
tôi bây giờ viễn xứ
buồn như phố quạnh hiu
Cali cuối mùa Thu
cơn mưa về vội vã
nhớ em như ngày nào
cơn mưa dầm Huế xưa
Nón lá che trời mưa
có làm em ướt áo ?
hai bàn tay tôi lạnh
chia tay đã mấy mùa ?
Mai em qua Thành Nội
giữa dùm tôi dấu yêu
tôi còn đây tiếc nuối
mùa trăng hẹn ước nhau
Mưa rơi theo giòng lệ
“Dẫu ngày xưa rất xưa” (*)
xa rồi – em – xứ Huế
sầu tôi – ngọn sóng đưạ..

Phạm Ngọc
(*)thơ hvd


Một thời Tôn Nữ

Có phải sáng nay cơn mưa rất lạ
Nên dòng sông chảy phía vô thường
Nhiều khi tưởng trái tim mình hóa đá
Lại rung lên những làn điệu yêu thương!

Lại run lên khi anh cầm tay em
Muốn nói nhiều nhưng làm sao nói được
Muộn rồi chăng? Con sơn ca phía trước
Hót với ai một điệu lý tang tình

Tưởng gần em như bóng gần hình
Mà lại xa như mây vờn đỉnh núi
Mây thì bay, núi muôn đời đứng đợi
Gió về đâu. Về đâu. Về đâu?

Gặp lại mình ở ngõ trước vườn sau
Thời trai trẻ hai bên bờ Bến Ngự
Những hòang hôn tím môi thời Tôn Nữ
Bước chân tôi phiêu lãng đến bây giờ

Đến bây giờ đời đã đọng bóng mưa
Sao con tim còn hát lời nông nỗi
Thôi em ơi, đừng bắt tôi sám hối
Khi em về chính giữa cổng hồn đau

Mây thì bay. Núi muôn đời đứng đợi
Gió về đâu - Về đâu - Về đâu?

Triệu Phong

Một Thoáng Qua...



Có những lần trên các nẻo đường
Chẳng dừng nhưng thoáng một tơ vương
Không quen, chưa biết nhưng còn nhớ
Để mãi trong lòng một chút hương


Nhớ một ngày về trên chốn xưa
Trước nhà ai lạnh lẽo, canh tà
Ân cần thiếu nữ, người xa lạ
"Nơi ấm. Mời anh vào đụt mưa"


Một hôm tôi gặp một người mơ
Chúm chím cười duyên với đón chờ
Chợt biết sau này người của mộng
Cho lòng luyến tiếc, dạ dâng thơ


Sớm nao Đà Lạt lạnh mờ sương
Trên phố lang thang, chút chán chường
Sơn nữ bóng nhìn bên suối vắng
Một lời chẳng nói, chỉ niềm vương


Một chiều trở lại bến Ninh Kiều
Lờ lững dòng sông, một thoáng yêu
Vẳng nhạc đâu đây sông Hậu mến
Hồn quê rười rượi, buồn cô liêu


Lần trước ngang qua nơi chốn thân
Vùi chôn kỷ niệm biết bao lần
Dặn lòng không ghé thăm nhà cũ
Để khỏi dậy sầu bóng cố nhân!


Có những lần dù chỉ thoáng qua
Giữ trong ký ức thật lâu dài
Triền miên, lưu luyến bao tha thiết
Dìu dịu, bâng khuâng, nhớ thật xa...

Giang Thiên Tường



Bài tình ca của em


Sáng tác : Diệu Hương
Trình bày : Quang Dũng

http://www.youtube.com/watch?v=NZXh4h4ooGo

Khi người nghệ sĩ cất tiếng hát
trên niềm đắng cay
Trên bờ môi kia vẫn thấp thoáng
nổi đau thương đầy
Em từ đâu đến mang tiếng hát
xa xăm bên cây đàn
Tôi một người đi qua và dừng chân
nghe khúc tình ca
Bài tình ca của em
là dòng sông nước trong xanh
Bài tình ca của em
lạc loài đi trên đất khách xa xăm
Một chiều nào ngồi đây
nhớ nhung quê nhà khóc thầm
Nhớ cơn mưa chiều rì rào qua sông
Khi người nghệ sĩ cất tiếng hát
hát lên từ trái tim
Mang cả dòng sông bổng phút chóc
sẽ quay về nguồn
Ðem ngàn vì sao soi lấp lánh
nơi khung trời yêu thương
Riêng người nghệ sĩ vẫn còn đi
trong kiếp tha hương




Dòng dư lệ - Nguyễn Bính

Tặng T.T.KH


Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên
T.T.KH


*****

Gió đưa xác lá về đường
Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời
Sầu thương nhuộm lấy hồn tôi,
Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm.

Một ngàn năm, một vạn năm,
Con tằm vẫn khiếp con tằm vương tơ.
Tặng người gọi một dòng thơ
Hay là dòng nước mắt thừa đêm qua?

Đường về Thanh Hoá bao xa
Bao giờ ra nhớ rủ ta với, Chàng!
Bảo rằng quan chẳng cho sang
Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ!

Vườn Thanh qua đấy năm xưa
Trọ nhờ đêm ấy trời mưa tối trời
Quanh lò sưởi ấm, bên tôi,
Bên người lão bộc đương ngồi quay tơ

Tuổi nàng năm ấy còn thơ
Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai.
(Rồi đây bao gió bụi đời,
Tôi quên sao được con người vườn Thanh)

Lạnh lùng canh lại sang canh,
Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ.
Bởi sinh lạc kiếp giang hồ,
Dám đâu toan tính xe tơ giữa đường.

Thu sang rồi lại thu sang
Cúc bao lần nở, lá vàng bao rơi?
Bao nhiêu vật đổi sao dời?
Đường bao dặm thẳm! Hỡi người bốn phương!
Trọ bao nhiêu quán bên đường,
Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa.
Cô nàng năm ấy quay tơ.
(Tôi quên sao được!) Hẳn chưa lấy chồng.
Một hôm lòng lại nhủ lòng:
Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh.
Rồi tôi len lén một mình,
Ra đi với một tấm tình hay hay.
Đường mòn tràn ngập bông may,
Gió heo báo trước một ngày thu sang.
Dừng chân trước cửa nhà nàng.
Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau.
Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu.
Lá rơi lả tả bên lầu như mưa...
Chợt người lão bộc năm xưa,
Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà
Một hai xin phép ông già,
Trọ nhờ đêm ấy, nữa là hai đêm.
Ông già nể khách người quen.
Ngậm ngùi kể lại một thiên "hận tình"
Rồi ông kết: (giọng bất bình)
"Trời cay nghiệp thế cho đành! Thưa ông.
Cô tôi nhạt cả môi hồng,
Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ.
Đâu còn sống lại trong mơ,
Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu?
Buồng the sầu sớm thương chiều.
Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi.
Tơ duyên đến thế là thôi!
Thế là uổng cả một đời tài hoa.
Đêm đêm bên cạnh chồng già,
Và bên cạnh bóng người xa hiện về..."
Rùng mình tôi lại gạt đi:
"Già ơi! Thảm lắm! Kể chi dài dòng?
Cháu từ mắc số long đong,
Yêu đương chìm tận đáy lòng đã lâu.
Đau thương qua mấy nhịp cầu,
Cạn dòng nước mắt còn đâu khóc người!

"Dối già một chút mà thôi,
nghe lời già kể cháu mười đêm luôn
Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn,
Cháu như một kẻ mất hồn, già ơi!"

Truyện xưa hồ lãng quên rồi,
Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh.
Bao nhiêu oan khổ vì tình,
Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa?
Phải chăng? Mình có nên ngờ,
Rằng người năm ngoái bây giờ là đây?

Rắc bướm lên hoa

Ai đem rắc bướm lên hoa
Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng?
Ai đem nhuộm lá cho vàng?
Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta?



RU
Thật êm thật nhẹ chân qua
Kẻo làm vỡ giấc mơ hoa say nồng

Thơ ngây đôi má xinh hồng
Mắt ai mà ửng cánh đồng quê xưa

Thế rồi trời hạ chuyển mưa
Thế rồi năm tháng chuyển mùa chia xa

À ơi giấc ngủ nuột nà
À ơi ru mãi ngọc ngà giấc quên…


Tường Vi



Mưa còn rơi mãi vì ai

Sáng tác : Diệu Hương
Trình bày : Quang Dũng


http://www.youtube.com/w...ySzU&feature=related


Này em có nghe tiếng mưa
Mưa rơi bến mang bên thềm
Giọt mưa ướt trên đất mềm
Tình cờ nào ai hay biết
Từ xa có những tâm hồn
Lẻ loi đêm khuya âm thầm
Nghe giọt mưa rớt tình câm

Tình ai ai biết cho
Ðành lặng theo tiếng mưa
Mưa trong từng nỗi nhớ
Ta không còn tuổi thơ
Riêng một mình lặng lẽ trông chờ

Sầu dâng có ai biết chăng
Cô đơn ta trong thầm lặng
Hạt mưa lấn theo nỗi buồn
Từng ngày dài qua năm tháng
Vì sao tiếng mưa rơi hoài
Giọt nước mắt tuôn đêm dài
Mưa còn rơi mãi vì aỉ



Trả lời người yêu

( Trả lời TTKh )

(Thâm Tâm)


Các anh hãy chuốc thật say,
Cho tôi những cốc rượu đầy rồi im !
Giờ hình như qúa nửa đêm,
Lòng đau, đau lại cái tin cuối mùa .
Hơi đàn buồn như trời mưa
Các anh tắt nốt hương thừa đi thôi !
Giờ hình như đã tối rồi
Bánh xe đã nghiến, đã rời rã đi... !

Hồn tôi lờ mờ sương khuya,
Bởi chưng tôi viết bài thơ trả lời
Vâng tôi vẫn biết có người
Một đêm cố tưởng rằng tôi là chồng
Ðể hôm sau khóc trong lòng
Vâng, tôi vẫn biết cánh đồng thời gian
Hôm qua rụng hết lá vàng,
Và tôi lỡ chuyến chiều tàn về không.
Tiếng xe trong vết bụi hồng
Nàng đi thủa ấy nhưng trong khói mờ
Tiếng xe trong xác pháo xưa
Nàng đi có mấy bài thơ trở về.
Tiếng xe mở lối vu qui
Hay là tiếng cắt nàng chia cuộc đời
Miệng chồng Khánh gắn trên môi,
Hình như mắt Khánh sáng ngời còn mơ.
Ðàn xưa từ chia đường tơ,
Sao tôi không biết hững hờ nàng đan
Kéo dài một chiếc áo len,
Tơ càng đứt mối, nàng càng kéo dây.
Nàng còn gỡ mãi trên tay,
Thì tơ duyên mới đã thay hẳn mầu
Chung hai thứ tóc trên đàu,
Bao giờ đan nổi những câu ân tình.
Khánh ơi, còn hỏi gì anh ?
Lá rơi đã hết mầu xanh, mầu vàng.
Chỉ kêu những tiếng thu tàn,
Tình ta đã chết anh càng muốn xa.
Chiều tan, chiều tắt, chiều tà,
Ngày mai, ngày mốt, vẫn là ngày nay.
Em quen mất lối chim bay,
Và em sẽ chán trông mây trông mờ.
Ðoàn viên từng phút, từng giờ,
Sóng yên lặng thế, em chờ gì hơn ?
Từng năm, từng đứa con son,
Mím môi vá kín vết thương lại lành.
Khánh đi còn hỏi gì anh,
Ái tình đã vỡ, ái tình lại nguyên.
Em về đan nốt tơ duyên,
Vào tà áo mới, đừng tìm mối xưa.
Bao nhiêu hạt lệ còn thừa,
Dành ngày sau khóc những giờ vị vong.
Bao nhiêu những cánh hoa lòng,
Hãy dâng cho trọn nghĩa chồng, hồn cha.
Nhắc làm chi chuyện đôi ta,
Bản năng anh đã phong ba dập vùi

Hãy vui lên các anh ơi !
Nàng đi tôi gọi hồn tôi trở về
Tâm hồn lạnh nhạt đê mê,
Tiếng mùa lá chết đã xê dịch chiều.
Giờ hình như gío thổi nhiều,
Những loài hoa máu đã gieo nốt đời.
Tâm hồn nghệ sĩ nổi trôi,
Sá chi cái đẹp dưới trời mong manh.
Sá chi những chuyện tâm tình,
Lòng đau, đau chứa trong bình rượu cay !




Thương Nhớ Anh


Đêm qua mưa bụi gió bay,

Gió rung cành bạc, gió lay cành vàng

Em với anh cùng tổng khác làng

Nào em biết ngõ nhà chàng ở đâu!

Một thương, hai nhớ, ba sầu,

Cơm ăn chẳng được, ăn trầu cầm hơi.


Thương chàng lắm lắm chàng ơi!

Biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than.

Muốn than mà chẳng được than,

Kìa như đá đổ bên ngàn lầu Tây,

Đá đổ còn có khi đầy,

Thương chàng biết thuở nào khuây hở chàng !!?



Ca Dao



Xin Làm Cỏ Biếc Vương Chân Em Đi


Mai em, anh về
Xin làm cỏ biếc
Vương chân em đi
Xin làm giọt mưa
Mưa dầm rưng rức
Trên vai người yêu






Anh cầm tay em
Bàn tay khô héo
Anh nhìn mắt em
Gió lùa lạnh lẽo

Anh nhìn lòng mình
Mùa đông mông mênh
Cỏ non mùa xuân
Còn xanh dấu chân
Trăng non mùa hạ
Ướt đôi vai trần
Có xa không nhỉ
Ngày xưa thật gần

Có xa không em
Ngày xưa thật gần.







HÀ THƯỢNG NHÂN



TÌM



Em đi tìm mộng bên đời
Còn ta tìm lại cái thời dấu yêu
Trong vùng ký ức lệch xiêu
Dáng em vẫn mãi yêu kiều trong ta

Có giận hờn có thiết tha
Và có luôn những thật thà cho nhau
Em đi nhớ nhé về mau
Kẻo cơn mưa đổ ướt màu áo xanh

Em đi tìm gió mong manh
Bỏ quên ngày tháng dỗ dành yêu thương
Muà thu lá rụng buồn vương
Nhẹ rơi từng chiếc bên đường ngẩn ngơ...



Vũ Phong



Cánh Chim Cô Đơn

Có những cánh chim lạc vùng biến nhớ
Sải cánh sầu mang nặng nỗi niềm đau
Bơ vơ tìm mùa xuân đâu chẳng thấy
Chỉ màng mưa từng hạt rớt rơi mau .

Cánh chim lẻ lạnh lùng đêm trở gió
Trời vào đông đâu tổ ấm bình an
Cành khô lá ngậm ngùi chồi non biếc
Chơ vơ cùng cánh én sầu mênh mang

Em muốn níu thời gian xin dừng lại
Bởi chỉ còn thu đến với lá vàng
Bao nhung nhớ niềm thương chưa đếm hết
Thu đã tàn trên nỗi nhớ mùa sang .

Em chỉ ước dòng đời thôi đừng chảy
Đừng mơ về vùng biển mộng xa xăm
Cánh chim hãy oằn mình trong gió bão
Để thấy tình như một áng phù vân.
HTNX



Vỗ Về Cơn Mưa Dài Hà Nội

Sao lại mưa dầm Hà Nội của ai ơi!
Chiếc lá mùa Thu cuối cùng chưa rớt
Để người đi chìm trong cơn nuối tiếc
Cho người về áo còn vướng bụi mưa

Mưa dài chi cho buốt những dòng thơ
Thơ không khóc mắt người thơ vẫn ướt
Mùi mưa quen đã quyện vào hương tóc
Xa người rồi còn khát giọt mưa trôi

Sao nỡ mưa dầm Hà Nội của ai ơi!
Nửa vòng xe quay tròn nguyên nỗi nhớ
Căn gác xưa co ro nhìn mưa đổ
Cây sấu buồn hoa sữa chẳng vui đâu

Ví dụ mưa làm mình bớt mong nhau
Xin trời mưa, vô tư mưa không dứt
Bằng mưa làm nhớ nhung thêm quay quắt
Lạy mưa buồn, xin ngưng hạt mưa rơi!

Xin đừng mưa dầm, Hà nội của ai ơi!

Trần Kiêu Bạc




Chia tay người Hà Nội

thơ: Bùi Thanh Tuấn

Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc
Hoa sữa thôi rơi mỗi chiều tan học
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn


Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn
Để con nước thả trôi câu lục bát
Quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều


Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu
Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím.
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.


Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa...


Hà Nội mùa vắng những cơn mưa.
thơ: Bùi Thanh Tuấn
nhạc: Trương Quý Hải
Cẩm Vân hát


Hà Nội mùa này ... vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh.
Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp.
Ðường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về.


Hà Nội mùa này chiều không buông nắng,
phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô,
quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ.

Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ.
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay,
hơi ấm trao em tuổi thơ ngâỵ
Tưởng như, tưởng như còn đây






DỊU KHÚC

Dịu dàng vành nón chao nghiêng
sông Hương vẽ vội nét duyên em rằm
mày sóng biếc mắt lá răm
cái nhìn ấm đến sủi tăm chiều vàng

dịu dàng chim cõng mùa sang
tiếng kêu thương đỏ hàng hàng giọt mưa
trái tim phiêu bạt mỏi chưa
mà thành quách vọng âm xưa ngựa về
hoa khờ cỏ dại nằm nghe
tiếng chuông xa vắng níu bè mây trôi

em đi về phía lứa đôi
sông Hương vẽ vội đường ngôi tóc trầm
cả Thừa Thiên bỗng lặng câm
hình như có chiếc hôn thầm khẽ rơi

dịu dàng tôi mơ thấy tôi
tan thành sợi khói giữa trời mênh mông.

Mường Mán




Một Chút Mưa Thơm


Mường Mán

Mưa thân ái trên tay
Tay mỏi rời trong tóc
Tóc nhớ ai mọc dài
Mắt nhớ ai muốn khóc


Tay của em
tóc của em, và
mắt của em
Của mưa của mưa, ừ
của mưa

Tay em tay mưa
tóc em tóc mưa
mắt em mắt mưa ...









Đêm buồn

Sáng tác : Diệu Hương
Trình bày : Quang Dũng


http://www.youtube.com/w...0lko&feature=related

Đêm ôi từng đêm cùng tiếng buồn rơi hắt hiu
Vang trong hồn tôi là những chuỗi sầu đã nguôi
Tôi không làm sao cầm giữ tình yêu đã qua
Nghe như từng giây từng phút biến thành tro tàn
Hỡi tình yêu là những vết dao đậm sâu
Đem tâm hồn tôi dướm máu
Hỡi người ơi giọt nước mắt rơi từ đây
Cho em cho em những đêm dài vắng tanh
Mưa khuya nhẹ rơi cũng khóc niềm đau với tôi
Mưa đang cùng chia cùng đếm tháng ngày lẻ loi
Đêm nay ngồi đây buồn giã rời đôi mắt cay
Xin cho bình yên về với những ngày tháng này
Hỡi tình yêu là những vết dao đậm sâu
Đem tầm hồn tôi dướm máu
Hỡi người ơi giọt nước mắt rơi từ đây
Cho em cho em những đêm dài vắng tanh




Trầm Khúc


Dịu dàng vành nón chao nghiêng
Sông Hương vẽ vội nét duyên em rằm
Mày sóng biếc
Mắt lá răm
Cái nhìn ấm đến sủi tăm chiều vàng.

Dịu dàng chim cõng mùa sang
Tiếng kêu thương đỏ hàng hàng giọt mưa
Trái tim phiêu bạt mỏi chưa
Mà thành quách vọng
Âm xưa ngựa về

Rêu khờ cỏ dại nằm nghe
Tiếng chuông xa vắng níu bè mây trôi.
Em đi về phía lứa đôi
Sông Hương vẽ vội
Đường ngôi tóc trầm

Cả Thừa Thiên bỗng lặng câm
Hình như có chiếc hôn thầm khẽ rơi.
Dịu dàng
Tôi mơ thấy
Tôi
Tan thành sợi khói giữa trời mông mênh...


Mường Mán

No comments: