Monday, December 19, 2011

Mưa và Những Kỹ Niệm







Mưa chơ vơ bên đất trời xa lạ
Mưa ướt đầm cơn buồn nẫu chưa qua
Mưa ngàn xa về tím ngắt chiều tà
Tím lịm nhòa nẻo đường xa buốt giá
Đời buồn tênh, là nhớ ... con số lạ !
Lạ ... rồi quen, như lá đổ trôi đi
Mưa mênh mang đâu là chốn đi về
Bên gác lạnh mưa lắng hồn phiêu lãng
Heo hắt lùa qua song vắng đìu hiu
Hạt mưa xiên ... xuyên bóng nghiêng xiêu đổ
Dầm trong mưa như thuở rất dại khờ
Như thú hoang chờ rừng mưa tắm gội
Nhòa với thâm u một giấc ngủ vùi
...
Đêm chẳng lạnh dù mưa ngàn chưa tạnh
Bởi vì đêm đã buốt tự ngàn xưa
Cám ơn mưa! mang bong bóng trở về.
Nhen đóm lửa hong bàn tay đủ ấm

ĐÊM THA HƯƠNG của Hoàng Thanh Tâm, Khánh Ly hát.

Mưa và những kỹ niệm

 

Rốt cuộc trời cũng đổ mưa, mây đen ở chân trời kéo đến che mất dạng ông mặt trời, cái nắng nóng, oi bức dịu đi. Thật thoải mát, trời mát hẳn rồi lác đác từng giọt nước từ trên cao rơi xuống, trời đã mưa, nước rơi mỗi lúc nặng hạt hơn... Thích thật.

Nhớ ngày bé, cứ trời mưa là lon ton một đám tiểu quỷ long nhong chạy dưới mưa. Mưa càng to, quậy càng dữ dội. Đi tìm đá, bới đất chặn dòng nước lại, xây một hồ lớn, nhìn mặt nước lênh láng rồi khoét một lỗ nhỏ ở đáy cho nước lưu chuyển bớt, lúc ấy cho tụi con gái gấp thuyền giấy thả trôi trên mặt nước... Nhiều khi nước tràn vào sân nhà, người ta ra thì cả đám chạy. Mưa, tung tăng chạy trên sân vận động chơi đuổi bắt, đá banh... trèo lên lối thông gió của trường cấp I gần nhà trốn năm mười. Trời nổi mưa, tụi quỷ này cũng lợi dụng vào vườn trái cây hái trộm, lúc thì bắp luộc, khi thì chôm chôm, sầu riêng... Nhớ những cơn mưa ngâu cuối năm, trời se lạnh, đám quỷ chăm chỉ đi nhặt những hạt càfê...
Những cơn mưa đầu hè, chia tay đám bạn học. Nhớ, cả đám lang thang trong mưa dưới những tán xà cừ xanh mát, cảm xúc chia tay năm cuối thật buồn. Tiết thể dục cuối, chia tay trường cấp II, trời đổ mưa, tâm trạng đứa nào cũng man mác kéo nhau đi dạo một vòng quanh trường. Tìm về những kỷ niệm xưa, những góc thân quen rộn ràng tuổi học trò... Mưa và tụi bạn lang thang ở quảng trường, mưa của thành phố cao nguyên dai dẳng và dữ dội.

Mưa xa nhà, ngồi ở trước cửa nhà trọ ngắm mưa, những hạt mưa rơi vô tình làm lòng ta miên man.
Mưa Sài Gòn, ngồi sau lưng một người không áo mưa, lang thang từ Tân Bình qua quận 1, ngồi ở góc đường Tôn Đức Thắng chịu rét nhưng lại ấm vô cùng.
Những cơn mưa sau giông bão, gió thổi mơn man, mặt biển phẳng lặng, sóng lăn tăn, nước biển ấm. Ta cùng người trong làn nước vui đùa, cùng đám nhỏ quăng cát, xây lâu đài, chạy dài trên bãi cát và nằm dài bất động lắng nghe tim đập liên hồi... (đùa mệt quá)! Những cơn bão, mưa liên tục, nước ngập giữa sân lội qua ngang gối, mưa xối xả tạt ướt hết nhà, mọi thứ ướt át, tối ẩm nhưng lòng người lại ấm, vui vầy...
Mưa buồn trong kí túc xá, đứng ở lan can, tựa cằm nhìn xa xăm. Mưa, chạy lên tầng 5 của giảng đường, đứng đó mơ hồ theo mưa...
Mưa, ta mạnh mẽ, lì lợm đưa người vượt đồi núi dốc đến điểm đến. Ta cùng người với cây dù bước đi dưới mưa từ chân đồi vòng vèo lên đỉnh đồi, lang thang ra bờ đê...
Mưa cùng kỷ niệm : "Mưa rơi, từng giọt xuyên qua tầng lá, lách qua từng kẽ lá. Mưa rơi xuống thềm đá, tí tách tí tách từng hạt vỡ oà... hoà vào nhau... lại vỡ oà rồi hoà vào nhau. Cứ thế, liên tục cứ thế! Đó tựa là gì em biết không? Là tình yêu đấy, nó đẹp, lung linh, huyền ảo nhưng vô định và khó nắm bắt".
Mưa, tâm trạng náo nức. Nhõng nhẽo như trẻ con... cùng người lang thang dưới mưa.
Mưa và những nỗi nhớ dịu êm...
Xin Còn Gọi Tên Nhau" với tiếng hát LỆ THU

 


Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng
Chiều đong đưa những bước chân đau mòn
Chợt nghe mùa thu bay trên trời không
Còn ai giữa mênh mông đời mình
Nỗi đau mù lấp trên tuổi thơ...

Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi
Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về
Bàn tay nào đưa em trong lần vui
Bằng những tiếng chim non thì thầm
Cho ngày tháng ưu phiền em quên...

Tình trong cơn ngủ mê
Rồi phai trên hàng mi
Chợt khi mình nhớ về
Mộng thành mây bay đi
Còn gì trên đôi tay
Nên thầm hờn dỗi mình
Cho tình càng thêm say

Tiếng hát ru em còn nuối trên môi
Lời nào gian dối cũng xin qua rồi
Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuôi chút êm vui ngày đầu
Cho mình nhớ kêu thầm tên nhau...!


Mưa rơi rơi tí tách
Muôn sợi bạc long lanh
Gieo bong bóng bập bềnh
Xuôi trên giòng nước chảy
Phất phới bao cánh mỏng
Bầy thiên thần bé bỏng
Giăng cánh trong mưa mù
Nối nhau về dương thế
Thành bong bóng trong mưa
Thiên đường chắc ... nghiêm trang
Và Thiên thần phải ... ngoan !
Muốn chơi đành xuống thế
Rượt bắt với trẻ thơ
Đuổi bong bóng dầm mưa
Thiên thần có mà thua!
Đứa bé đứng ngẩn ngơ
Đuổi hoài nào bắt được
Bóng nước vuột lòng tay...
........
Mưa ngơi, thôi cất cánh
Hẹn hò đến mưa sau
Mình lại sẽ cùng nhau
Đèn cù chơi rượt bắt
Thiên thần cười tí tách
Đứa bé môi tím ngắt
Nhoẻn miệng ừa! mưa sau!
Thiên Thần bay về mau
Hông thôi lại bị ... phạt
Mình lại chẳng gặp nhau ...
Khúc nhạc sầu cho em (Hoàng Thanh Tâm)
Lệ Thu hát
Không ai yêu thơ, có thể quên tài danh thi sĩ Hồ Dzếnh với những ý tưởng ngộ nghĩnh mâu thuẫn nội tâm nhưng hiện thực tâm lý sâu sắc phân tích ý nghĩa trung thực của tình yêu thơ mộng:Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thơ viết đừng xong... Thuyền trôi chớ đỗ...
Cho nghìn sau... lơ lững với nghìn xưa...


Những câu thơ đầy ấn tượng một thời vẫn còn là những âm hưởng tuyệt vời ẩn sâu trong tiềm thức chúng ta. Chỉ chờ một chút nắng vàng hiu hắt bên kia sườn núi. Chỉ chờ một cơn gió thoảng lay động vài cánh hoa đào rơi. Chỉ chờ những giọt mưa rả rích từng cơn trên mái ngói giữa đêm khuya quạnh vắng là y như cơn bão nhớ nhung thổi về vực lên tất cả những núi đồi chập chùng ký ức....


NGẬP NGỪNG.
Thơ Hồ Dzếnh, nhạc Hoàng Thanh Tâm

Hoàng Thanh Tâm hát

Mưa nhiều khi còn là một cơ hội muôn thuở để cho ta hồn nhiên như trẻ thơ dầm mưa đùa nghịch tung tăng.. thực ra là để ta mềm lòng với mưa cho tan đi những ẩn ức ưu phiền ... rồi xuôi lòng theo ký ức ... mưa vẫn mãi là người bạn tốt từ khi còn thơ dại vui chơi đến lớn. Mưa vỗ về những cơn lao đao lân đận ...mưa thấm từ chân tóc len vào buốt tâm tư, mưa hiểu ta còn hơn ta đang nhìn mình trong gương. Khi ta buồn thiệt buồn mưa đổ thêm nước mịt mờ quây quần rối rít như dỗ dành, an ủi, làm mềm đi cái cứng cỏi lầm lỳ, nhắc ta sống thật với lòng mình, và nếu có trào nước mắt thì mưa cũng che chở hoà lẫn với lòng ta. Khi ta bình tâm thì mưa an lòng nhảy nhót reo vui, rủ rê mình cùng mưa đi lang thang khắp chốn. Mưa còn ru ta giấc ngủ đêm về với tiếng nhạc mưa reo trên mái ngói, tàn lá...
CƠN MƯA TRONG ĐỜI, Thanh Lan háthttp://www.youtube.com/watch?v=JAARgagkNxY

Những hạt mưa nhẹ như tơ, nhỏ đến độ chỉ cần một hơi thở, chúng đã quấn quít không biết rơi hướng nào, mong manh đến độ con người chỉ muốn khẽ đưa lưỡi liếm lấy, hay là đưa tay hứng, quàng ôm vào lòng…đó là mưa Đà Lạt.Dẫu vào mùa mưa, Đà Lạt cũng đẹp lạ lùng. Có nhiều người thích rong chơi dưới màn mưa, coi cảm giác đi chơi dưới mưa ở thành phố cao nguyên này là cái thú.

Tôi đã có dịp lang thang trong mưa Đà Lạt. Thật thú vị. Mưa nhỏ mà. Những hạt mưa bụi lấm chấm vừa đủ vương tóc ai. Tản bộ con đường dọc bờ hồ Xuân Hương. Hãy nhìn những giọt mưa lăn tăn trên mặt hồ. Những bọt nước nổi lên, loay hoay như mấy nàng vũ nữ, rồi vụt biết mất. Trên con đường, có những cái ổ gà nho nhỏ, như má lúm đồng tiền đựng mưa lệ. Dừng chân nhé, và soi bóng mình ở trong, lắng nghe cảm giác bồng bềnh như bất chợt được nhấc lên trên các tầng mâỵ.
Mưa Đà Lạt không dày, không kéo dài lê thê. Mưa rỉ rả một cách kỳ lạ, có khi mưa chỉ vừa đủ cho ướt tóc, vừa đủ cho những người yêu nhau xích lại gần nhau. Trời cũng khéo chọn là thường một ngày những cơn mưa có khi vào buổi sáng, có lúc vào buổi chiều. Mỗi ngày Đà Lạt thường dành cho du khách một buổi không mưa để rong chơi ngắm cảnh quan của phố núi:

Chân tường nhà ai hoa tím
Góc vườn nhà ai hoa vàng
Em là hoa của phố
Ta theo ngày lang thang.
Mưa Đà Lạt. Một màu tím thẫm trong mưa. Những khoảng đồi nằm yên như được phủ một lớp vải nhung mềm, hùng vĩ mà dịu dàng. Nếu đã vui, sẽ trở nên buồn. Nếu đã buồn, sẽ thêm buồn một chút. Người ta sẽ cảm thấy cô đơn trong mưa rơi, nỗi cô đơn lặng điếng, phảng phất khoái cảm, dường như cả tâm hồn cũng thấm mưa.

Mưa cứ rơi cứ rơi
Để chơi vơi nỗi nhớ
Lang thang cùng mưa phố
Mong mưa ngày bên nhau.



Mùa mưa là một phần của Đà Lạt. Thành phố cao nguyên bốn mùa lạnh ấy như được rửa sạch bụi bám trên từng lá thông nhọn. Mưa làm cho những vạt cỏ ven đường xanh tốt, hân hoan đón bước chân du khách tìm tới.

Ngắm những giọt mưa Đà Lạt rơi trên phố, những chiếc xe lướt qua trong mưa cũng rất Đà Lạt. Chỉ cần cơn mưa tạnh, lại đi ra đường, lại tìm đến một chỗ mà ai cũng từng nghe nhắc: Hồ Than Thở, Thung lũng Tình Yêu, Thác Datanla… để ngắm Đà Lạt thác, Đà Lạt hoa, Đà Lạt thông xanh...

Rồi cũng phải chia tay phố núi. Một nỗi buồn bâng khuâng, ngập ngừng đầy lưu luyến:

Đà Lạt ơi! Đà Lạt
Mai về chưa dám hẹn
Tình yêu nơi phố núi
Ngỡ như là trong mơ.
Đà Lạt chiều nay cũng mưa. Nhấm nháp ly cafe nóng, tôi thấy cả vị ngọt và đắng. Không có em nhưng bên tôi là những người bạn - những người cũng yêu mưa, yêu Đà Lạt với những khoảng thời gian ngắn ngủi mà ngọt ngào.

 

- "Tiếng Mưa Đêm" với tiếng hát DUY QUANG
http://www.youtube.com/watch?v=NleJxLmCP3k



Còn rơi mãi trên phiếm đàn
Còn rơi mãi những tiếng buồn thở than
Đã lâu rồi, nụ cười vắng trên môi
Mưa rơi mưa rơi
Còn rơi mãi nhớ thương ai
Ướt bờ mi em dài
Mưa rơi mưa rơi
Còn làm mưa mãi trong đời
Người đã xa vắng rồi
Con tim cô đơn
Còn ôm ấp những câu thề
Ướt chiều mưa anh(em) về
Chôn đi bao nhiêu
Kỷ niệm xưa mãi tôn thờ
Cuộc tình còn ước mơ

Từng giọt mưa từng giọt buồn
Ngoài sân vắng buổi chiều tối dần
Từng giọt mưa như cơn giận
Nào người có biết chăng
Từng giọt mưa, từng giọt buồn
Như dĩ vãng của cuộc tình mình
Còn rơi mãi không bờ bến
Trong tiếng mưa đêm ...
  PHIÊN KHÚC CHIỀU MƯA

Giao Linh hát

Kỷ niệm nào ghi nhắc trong tim.
Nghe nhiều ray rứt mãi khôn quên.
Mòn chân ngày tháng không sao tìm.
Khi chiều giăng mây tím. Hay mưa lúc nửa đêm.

Có lần dừng chân giữa cơn mưa.
Bên hàng hiên ai đứng suy tư.
Nhìn tay ngà lướt gieo thương trầm
Ru hồn tôi say đắm. Chợt thấy yêu thương thầm.

Từ đấy bóng hình yêu
Ấp ủ vào bước phiêu lưu.
Đời trai lỡ đường mây
Trên nẻo về trắng đôi tay.

Khung trời mở giăng đón sao thưa
Nghe lòng thèm phiên khúc năm xưa.
Chỉ nghe lời gió than u hoài
Cung đàn xưa đã lỗi. Người ấy sang ngang rồi.


Mưa đến! Mưa xua đi cái oi ả, ngột ngạt, chút dư âm của một mùa hè còn lại. Bắt đầu với đám mây, những cơn gió mát đến lạ thường giữa tiết trời nóng bức, rồi... từng giọt, từng giọt mưa nhanh dần...

Trong ký ức với mưa, mọi hình ảnh lại trở về. Khi bé, mưa là niềm vui, là sự thích thú. Những đứa trẻ chúng tôi vẫn thích nô đùa và nghịch ngợm dưới mưa. Gột rửa đi bao bụi bặm, mưa mang đến niềm vui, mang nụ cười trên môi những đứa trẻ. Mưa sao mát thế... Chơi trong mưa, tôi dường như cảm thấy mình thật thoải mái. Dường như không còn gò bó, không bị bó buộc bởi qui tắc, quan niệm hay suy nghĩ nào nữa. Chỉ còn những tiếng cười giòn tan, hòa lẫn vào những tiếng mưa lộp độp trên mái nhà, tí tách ngoài mái hiên,... Rồi sau mỗi buổi dầm mưa cùng chúng bạn, tuy có bị hắt xì hay sổ mũi, nhưng sao tôi vẫn thích quá, thích cái cảm giác được nhảy nhót, tung tăng trong mưa đó....

Lớn hơn một chút, mưa là con người, là những gì xung quanh tôi. Một bác xích lô vội vã trong mưa, trên vai là một mảnh áo mưa che dở.
Mưa là cô hàng hoa đứng bán ở bên đường. Nào là sắc vàng của cúc, màu đỏ của hồng, màu trắng của những bông cẩm trướng, màu hồng của những đóa tường vi, hay màu xanh của những bông tulip,... tất cả dường như cũng tươi tắn hơn, vui cười với mưa. Một bức tranh thật đẹp.

Mưa là cành cây khẳng khiu, không một chút lá bị gió thổi ngả nghiêng. Không biết giờ, chúng cảm giác như thế nào nhỉ ? Đang lạnh vì từng cơn gió, vì mưa ? Hay đang thật hạnh phúc, vươn mình đón những giọt mưa rơi xuống, thỏa mãn cơn khát sau một ngày nắng...
Mưa là những con đường thẳng tắp, vắng bóng người, là ánh đèn đường, là từng thân cây, là bãi cỏ..

Lớn rùi, không còn được vùng vẫy trong mưa. Giờ, mưa là nỗi chút buồn vu vơ, một chút nhớ nhung, một chút hờn ghen. Mưa như người con gái. Thật đẹp, thật lung linh và ẩn chứa trong đó bao nhiêu bí ẩn mà thôi thúc người ta phải khám phá. Mưa cũng có tính cách riêng của mình. Nhí nhảnh, vội vàng, chợt đến rồi lại chợt đi như mưa bóng mây. Buồn buồn, suy tư như mưa ngâu tháng bảy. Dịu mát và hiền hòa như những cơn mưa phùn đầu xuân. Và mưa cũng tức giận, ầm ầm, gào thét như là mưa đá.

Rồi một ngày, tôi gặp em. Mình bên nhau, và bên cả mưa nữa. Mưa ướt áo tôi, mưa ướt cả áo em. Mưa làm hai đứa mình lạnh. Hai đôi tay run run nắm chặt, ánh mắt nhìn nhau say đắm. Mưa là ông tơ, là bà mối, là người se duyên cho tôi và em. Mưa là nhân chứng cho tình yêu của tôi và em trong đêm mưa ấy... Chỉ còn tôi và em, mưa đêm lạnh lắm. Người đi đường cũng dần vắng bóng vì mưa. Con đường trở nên vắng lặng. Mưa lại thì thầm, to nhỏ với những cây cao hai bên đường. Lạnh quá ! Sao mưa không bảo gió ngừng thổi nhỉ ? Gió làm tôi và em lạnh. Và tôi ôm em... Ấm áp làm sao ! Mưa vẫn rả rích chẳng chịu thôi. Ánh đèn vẫn sáng quá, soi sáng cả một góc đường vắng. Lạ sao, tôi bỗng cảm thấy thật hạnh phúc. Dường như có ngọn lừa nào trong tôi được bỗng rực cháy, tôi nhìn em, em nhìn tôi. Bốn mắt hai đứa nhìn nhau... ấm... môi chạm môi, hơi ấm của em, của tôi... hòa vào nhau. Thời gian dừng lại, mọi vật dường như dừng lại. Chỉ còn em và tôi... hạnh phúc.
Giờ xa em, mưa lại đến. Mưa giờ là nỗi nhớ, một nỗi nhớ ngọt ngào, dịu êm. Mưa đến, sao thấy lạnh quá. Lại khao khát một hơi ấm, một vòng tay mềm mại, một ánh mắt, .... một ai đó. Mưa vẫn cứ rả rích, rả rích rơi mãi. Có cảm giác như là mưa sẽ không bao giờ dừng vậy. Mưa làm thời gian cứ dài lê thê. Mưa khiến một ngày thôi cứ dài như cả thế kỷ. Sao giờ lại ghét mưa vậy. Mong sao mưa tạnh thật nhanh, để tôi chạy đến bên em.

Những lúc em giận hờn, mưa cũng lại đến. Mưa lại ào ào, rồi rả rích mãi không thôi. Mưa là những giọt lệ nơi khóe mắt em. Mưa rơi... nỗi nhớ nhung, nỗi buồn hòa từng giọt mưa. Tôi cảm thấy thật nhớ em. Tôi lại run run như đứng trước là em đang khóc. Tôi cảm thấy mình có lỗi. Tôi lại làm em khóc.

Mưa theo tôi từ bé, và có lẽ sẽ theo tôi cho tới khi sang tận thế giới bên kia. Mưa là người bạn thân, ấm áp và cũng thật lạnh. Mưa thật vui vẻ, nhưng cũng buồn man mác xa xăm. Có lẽ... tôi cũng yêu mưa chăng ?



"Mưa Lệ" (Lam Phương) với tiếng hát Thanh Hà

Lệ mãi thương về cố hương xa vời
Lệ nhớ mong ai mờ trang giấy
Mưa tuôn trong suốt năm canh dài
Từng hạt buồn đau tí tách hiên ngoài

Lệ đá âm thầm khóc đêm không nhà
Lệ thiếu tơ duyên thành mưa đá
Cô đơn đêm mưa dưới cơn mưa gào
Lời hẹn đầu tiên như mới như hôm nào

Có giấc mơ về quê cũ thấy em xa cuộc vui
Đêm hắt hiu soi dáng gầy cô lữ
Lệ khóc cho đầy nhớ thương
Lệ ướt duyên tình vấn vương
Bên ngoài gió mưa sao buồn vắng thưa

Buồn chất lên đầy bước chân giang hồ
Bờ mắt rêu xanh màu nhung nhớ
Con tim tha hương thiết tha mong chờ
Một nhịp cầu duyên nối qua đôi bờ
Có đến con đường đó trao dùm đôi lời
Rằng phương xa vẫn nhớ một người

"KHI NGƯỜI YÊU TÔI KHÓC" với tiếng hát SĨ PHÚ

Khi người yêu tôi khóc trời cũng giăng sầu
Cho từng cơn mưa lũ xoay trong tâm hồn
Khi người yêu tôi khóc thành phố buồn thiu
Em ơi tôi níu một lần ưu ái trên cung ngà hắt hiu

Mây từ đâu trôi đến mờ dấu chân trời
Em tại sao em tới cho anh yêu vội
Cho một lần yêu cuối là những lẻ loi
Em ơi hãy nói vạn lời sầu đắng
Như anhvừa trách em

Em một đêm cuối mặt để cay đắng rơi thành giọt lệ đời
Anh niềm đau đến muộn
Từng chiều lặng yên nhìn mưa bão tới
Khi hồn anh rã rời ngày vui xẻ đôi tình ngỡ xa xôi
Anh xin trọn đời gói thân trong một lần hối tiếc mãi thôi

Khi người yêu tôi khóc xin giấc im lìm
Như từ lâu tôi dấu những cơn muộn phiền
Xin đừng đem nước mắt gội xóa niềm đau
Cho yêu thương đó
Em còn được giữ trong tâm hồn rất lâu

TA VẪN YÊU NGƯỜI (Belle)
Bằng Kiều, Nguyên Khang, Tiến Dũng hát

No comments: